Chương 2022
Mấy ngàn Man Yêu Thú như trâu rừng xông vào bên trong Thánh Sơn, gào thét như sấm, hư không run rẩy.
Man Yêu Thú khủng bố tràn ngập trên trời dưới đất, trong hỗn loạn, mỗi một con Man Yêu Thú lại nghiêm chính trật tự ngay ngắn, đồng tử hung hãn sáng rực như chờ đợi hiệu lệnh của Tô Dật.
- Đây là Bá Vương yêu thú!
Cổ Nhạc nhìn thấy một nhóm quân đoàn Bá Vương nhất thời rùng mình, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Không biết Kim Viêm Thú Vương đã chuyển đến một số lượng Man Yêu Thú như thế từ đâu, mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức xôn xao.
Trong lòng mọi người Ngự Thiên cung đều rõ, tuy tu vi những Man Yêu Thú này vẫn kém hơn quân đoàn Bá Vương một cấp bậc.
Nhưng hơn vạn Man Yêu Thú tụ tập thiên địa này, đệ tử Thánh Sơn như tán binh trước mắt không thể so sánh.
- Thiên Yêu tông! Là Thiên Yêu tông xuất hiện! Các vị tổ tiên, tông chủ làm vẻ vang Thiên Yêu tông ta, sắp đại hưng rồi!
Trong ánh mắt Thượng Quan Thiên Thần tràn ngập nước mắt, kích động không thôi, càng không ngừng gật đầu với thiên địa, hai môi cắn chặt, cảm xúc đã xông tới cực điểm!
- Mời Tông chủ hạ lệnh!
Nghe tiếng gầm xông phá thiên địa của Kim Viêm Thú Vương, mắt Tô Dật lộ ra tinh quang huyết sắc, chiến ý toàn thân bành trướng không thôi.
Ánh mắt khẽ động, thân thể Tô Dật bước lên trước một bước, nhất thời trọng kiếm trong tay hoá thành hiệu lệnh, lồng ngực phun ra một hơi thở thật dài, tràn ngập khung trời.
- Bá Vương yêu thú, hôm nay huyết tẩy Thánh Sơn! Một tên cũng không để lại!
- Ngao!
Chỉ một thoáng, Man Yêu Thú như nhận được chỉ lệnh nhanh chóng tiến tới, dãy núi rung chuyển, thiên địa vỡ vụn, các loại Man Yêu Thú hình dạng khác nhau giương nanh múa vuốt, trong miệng không ngừng bắn ra tấm lụa yêu khí.
- Ầm ầm!
Thiết trảo to lớn xông về phía các đệ tử Thánh Sơn, nhất thời huyết quang lẫm liệt, gió tanh mưa máu tràn ngập toàn bộ Thánh Sơn!
- Ầm ầm!
Hàn quang trong vắt, sóng lớn khủng bố ngập trời bao phủ quanh không trung, thú trảo to lớn chà đạp Thiên Phong Thánh Sơn, sơn lâm bị huỷ, linh cầm bay khắp nơi!
Chỉ một thoáng kim quang sáng chói, Thánh Sơn giăng đầy tường vân bị thế giới Man yêu hoang vu thay thế, phía xa lôi vân đè ép cuồn cuộn tới, phía dưới lôi minh không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Đồi núi sơn lĩnh vàng rực nhanh chóng bị từng mảng vết máu dính vào, cùng vô số Man Yêu Thú trong ánh mắt ẩn chứa hung tàn vô tận.
Những đệ tử Thánh Sơn thất kính, hoảng hốt đưa vũ khí lên chống cự, nhưng cho dù nhân số nhiều cũng bị tình cảnh trước mắt doạ sợ, hơn vạn Man Yêu Thú phủ kín khung trời, hổ gầm long ngâm, thú rống chấn thiên!
Nhìn chằm chằm đàn thú mở rộng miệng lớn như chậu máu, một hớp liền nuốt đệ tử Thánh Sơn Nguyên Hư cảnh vào bụng, răng nanh trong vắt, thú rống vang trời!
Rất nhiều tân khách ở đây lúc này cũng không nhịn được, cảm thấy giá rét thấu xương tiến vào xương tuỷ, bắt đầu chạy trốn về các hướng khác nhau.
Người sáng suốt có thể nhìn ra hôm nay Thánh Sơn không phải tổn thương.
Đây là ngày Thánh Sơn diệt môn! Nếu không có người xuất thủ ngăn lại, Thánh Sơn sẽ bị diệt trong chốc lát!
Không biết từ lúc nào Tô Cuồng Ca đã về giữa đám tân khách, nói với Liễu Nguyên Tông, Cốc Tố Tâm cùng Mộ Dao.
- Đi!
- Qua bên Ngự Thiên cung, Thánh Sơn đại loạn, Thánh Sơn sẽ vong!
Ánh mắt Tô Cuồng Ca yên tĩnh một cách kỳ lạ, sắc mặt ngưng trọng.
- Đi! Thánh Sơn đã loạn, cường giả Chí Tôn Thánh Sơn sẽ còn đến, qua trận doanh Ngự Thiên cung sẽ được bảo hộ lớn nhất!
Tư Đồ Lưu Vân nhẹ gật đầu, nhíu mày nói.
Nơi xa thú rống liên tục, sơn lĩnh vỡ vụn, Mộ Dao xuyên qua sa mỏng thoáng nhìn Tô Dật như thần chỉ phía chân trời, đứng ngạo nghễ trên hư không, trong mắt dao động thật lâu không thể tiêu tán.
Bên trong mùi máu tanh điêu tàn đầy trời, toàn bộ người Thần Kiếm môn thối lui tới bên trong trận doanh Ngự Thiên cung.
Đứng ở trên không, người Thần Kiếm môn nhìn thoáng qua một mảnh hỗn độn phía dưới, sinh linh đồ thán, gió tanh mưa máu không ngừng cuốn sạch Thánh Sơn, thật thê thảm, vô cùng hoảng sợ.
- Cũng may thiếu niên này không phải cừu nhân của Thần Kiếm môn.
Cường giả Thần Kiếm môn trợn to mắt, hồi tưởng lại chuyện ngày đó Thần Kiếm môn thiên vị Vân Lăng, nỗi khiếp sợ vẫn khó có thể tiêu tan, hít vào một ngụm khí lạnh.
Vừa hạ xuống, ánh mắt Tô Cuồng Ca cùng Cốc Tố Tâm liền rơi vào một bóng người già nua phía trên.
Trong chốc lát, khuôn mặt của Đoan Mộc Hùng Đồ như già đi mười tuổi, đầu đầy sợi bạc lộ ra ánh mắt rung động, nói với Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Tiểu Mạn cung chủ, cơ nghiệp vạn năm Thánh Sơn không thể huỷ ở trên tay chúng ta, người có thể ngăn cản Tô tông chủ chỉ có người! Xin hãy giơ cao đánh khẽ! Lưu lại một đường sống cho Thánh Sơn!
Toàn thân Đoan Mộc Hùng Đồ rung động, đồng tử không tự giác bắt đầu co rúm lại, trận tai nạn này Thánh Sơn nhất định khó có thể vãn hồi.
Chuyện cho tới bây giờ, cho dù ngăn cản Tô Dật cũng chỉ có Đoan Mộc Tiểu Mạn, Ngự Thiên cung tới bây giờ vẫn chưa hề ra tay!
Nhìn khuôn mặt hàn sương của Đoan Mộc Tiểu Mạn, một đám Chư Hầu trưởng lão đều mang ánh mắt ngưng trọng, khuôn mặt Long Phá Sơn lại âm hàn lạnh nhạt nói.
- Hùng Đồ trưởng lão, Thánh Sơn làm bao nhiêu chuyện chẳng lẽ ngươi không rõ sao? Ngươi cũng là nhân vật có tiếng tăm bên trong Thánh Sơn, Thánh Hỏa chết chưa hết tội! Ngươi đừng có nhiều lời!
Ngụ ý cũng là cho dù hôm nay toàn bộ Thánh Sơn bị diệt, Ngự Thiên cung cũng sẽ không nhúng tay vào, người Thánh Sơn nên sớm nhận sự trừng phạt như thế.
Thánh Sơn nhiều lần đối địch với Ngự Thiên cung, diệt Lý thị lại càng thêm tuyên bố muốn đối đầu với Ngự Thiên cung, không nhúng tay vào đã là sự nhường nhịn lớn nhất của Ngự Thiên cung rồi.
- Đoan Mộc trưởng lão, ân oán của Ngự Thiên cung cùng Thánh Sơn mọi người đều biết, Tô tông chủ đã không cho chúng ta nhúng tay vào, ngươi lại muốn chúng ta cứu Thánh Sơn? Sao lại có đạo lý ấy chứ?
Trong con ngươi tràn ngập nếp uốn của Cổ Nhạc loé ra một chút lãnh quang, nói nhỏ.
Cước bộ Đoan Mộc trưởng lão khẽ ngừng, ngọn lửa hy vọng duy nhất trong mắt cũng bị dập tắt, xa xăm nhìn thoáng qua Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng như băng.
Lập tức lắc đầu, thân thể lại lần nữa khom người xuống, quay người chuẩn bị đi về phía yêu thú khắp núi, ngước mắt lên, bên trong hiện ra tử ý kiên quyết.
- Vài thập niên trước, có phải ngươi hay thường xuyên tới Ngự Thiên cung?
Trong nháy mắt, sau lưng truyền tới một thanh âm cô đơn mịt mờ, mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ động, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Bóng lưng tang thương của Đoan Mộc Hùng Đồ đứng ở bên trong huyết bay đầy trời, trong nháy mắt khẽ rung động, khoé miệng co giật, ánh mắt thoáng nhìn xéo về sau, đang chuẩn bị nói chuyện chợt một thanh âm vang tận mây xanh.
- Ầm!
Sâu trong Thánh Sơn, một hư ảnh Kim Hạc xông ra tận trời, dao động kim sắc cực đại vô tận từ trong núi chảy ra.
Kim thú giương cánh, hạc kêu đến Cửu Tiêu!
Nhất thời khí tức Man Hoang khắp nơi nháy mắt như nhìn thấy cừu địch đều lui về nơi hẻo lánh, kim quang thần thánh uy nghiêm sáng chói ngập trời, như phổ chiếu khắp nơi, gột rửa hết mọi ảm đạm của thế giới!
Âm ba to lớn cuồn cuộn mà tới, trên Thánh Sơn, hai con ngươi Kim Hạc lộ ra kim quang vô cùng hung hãn, trang nghiêm hùng hồn, nhất thời nhốt mấy chục Man Yêu Thú vào cùng một chỗ.
- Ầm!
Tiếng kêu Man Yêu Thú vô cùng thảm thiết, rất nhanh liền hoá thành đạn pháo vỡ tung, khí tức huyết tinh điêu tàn khiến bầu không khí toàn bộ Thánh Sơn vô cùng quỷ dị.
Sâu trong sơn phong, thanh âm nổ tung vang dội không thôi, kim lãng cuồn cuộn phô thiên cái địa, thanh âm Man Yêu Thú xé rách vang vọng chân trời.