Chương 2024
Vèo!
Kim quang trên đỉnh núi thâm sơn đột nhiên biến mất, khí tức thần thánh nhất thời vọt tới giữa quần phong, hai bóng dáng vô cùng thấp bé nhưng khí thế trên người lại hào hùng mạnh mẽ, khiến người ta thoáng nhìn qua liền sinh ra cảm giác rung động trong lòng.
- Tiểu tử, ngươi dùng Kim Thiên đại trận của Thánh Sơn để đánh người Thánh Sơn ta, thật sự cho rằng không ai có thể giết ngươi sao?
Mắt hổ Thánh Diệt bộc phát ra một vòng huyết quang, khí tức toàn thân khủng bố không bình thường, ngoan độc mà nói.
Nhưng sau khi nhìn rõ ràng thân thể hai người, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, quần áo hai người Thánh Diệt cùng Thánh Thanh đã bị xé nát, mà Tô Dật lại đứng yên bất động, kiên định như bàn thạch.
Tô Dật dứng tại chỗ, Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay run rẩy dữ dội, sát ý lăng liệt, một loại năng lượng hoang vu muốn ma diệt tất cả khuấy động mà ra, âm thanh lạnh lùng truyền tới.
- Nếu như có thể giết ngươi đã sớm giết, còn chờ tới giờ sao? Hiện tại hai người các ngươi cũng không có tư cách ồn ào với ta.
Nói xong khoé miệng Tô Dật khẽ nhếch, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
-Tiểu tử, ngươi có thể dẫn động Kim Thiên đại trận, ngươi là đệ tử Thánh Sơn sao?
Ánh mắt Thánh Thanh khẽ động, một loại khí thế tuyệt cường phiêu tán ra ngoài.
Tô Dật lại lần nữa lắc đầu, ánh mắt rơi về phía đàn yêu thú công kích đệ tử Thánh Sơn khắp núi, thấp giọng nói:
- Các ngươi không có tư cách biết bất cứ thứ gì, nếu đã lâu không ra ngoài, cũng không cần tranh đoạt vũng nước đục này! Lại nói thêm hai câu, ta không ngại giết thêm hai lão tặc Thánh Sơn!
- Ha ha ha ha!
Tiếng cười cuồng tiếu truyền ra từ trong miệng Thánh Diệt trưởng lão, âm ba cường hãn đâm rách màng nhĩ, lại lần nữa khiến người ở chỗ này giật mình trong lòng.
Sức lực Kim Thiên đại trận vừa rồi mãnh liệt như vậy lại chỉ khiến hai người hơi chật vật, có thể thấy được bọn họ mạnh đến này cỡ nào.
Nguyên Vực cảnh bát trọng cùng cửu trọng, có lẽ đều đứng trên chí cao võ đạo, thế nhưng bây giờ lại có người gần như không xem hai người ra gì.
- Tiểu tử cuồng vọng, hèn gì Thánh Sơn lại thảm như vậy.
Thánh Diệt lại lần nữa cười lớn một tiếng.
Sắc mặt Thánh Thanh trưởng lão phía sau cũng dần lạnh lẽo, thấp giọng nói:
- Ngươi nghĩ có thể dẫn động Kim Thiên đại trận liền bất bại sao? Buồn cười!
- Còn có chúng ta!
- Ầm!
Nhất thời cường giả Ngự Thiên cung và Thần Kiếm môn cùng nhau lên tiếng, tiếng gầm đinh tai nhức óc, Đoan Mộc Tiểu Mạn dẫn đầu, hai mắt như điện khẽ kêu.
- Còn có ta, xem thử Thánh Sơn ngươi có thể làm khó dễ ta hay không?
- Xoẹt!
Nhóm Chư Hầu trưởng lão đều mang theo sát ý lẫm liệt, cuối cùng có thể thả lỏng gân cốt, quanh thân bộc phát ra khí tức cường đại, từng khuôn mặt đều ngưng trọng.
Trưởng lão Thánh Diệt cùng Thánh Thanh hiển nhiên không nghĩ tới lại có người lên tiếng ủng hộ như vậy, nhất thời có chút thất thần.
- Ngự Thiên thần nữ?
Thánh Diệt dường như nhận ra nàng, khuôn mặt có chút co rút, thoáng xấu hổ mà nói.
Nói xong câu đó, ánh mắt Thánh Thanh trưởng lão cũng ngưng trệ, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Bán bộ nguyên Thiên? Nữ nhân này đã là bán bộ Nguyên Thiên rồi sao?
Thánh Diệt trưởng lão cùng Thánh Thanh trưởng lão nhất thời đần độn, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh, đã lâu rồi không rời núi, chính là vì tiến thêm một bước trên võ đạo.
Vừa ra liền đụng phải một thiếu niên khó chơi thế này, còn có chỗ dựa là Ngự Thiên thần nữ năm đó danh chấn thiên hạ, tu vi cũng đã tới bán bộ Nguyên Thiên.
Xem ra hôm nay Thánh Sơn khó mà may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, một dự cảm xấu xông lên đầu.
- Chuyện này… chuyện này sao có thể!
Thánh Diệt trưởng lão cho là mình bị hoa mắt, thời điểm nhìn lại, nhất thời cả người như gặp phải trọng chuỳ, sắc mặt có chút đỏ lên.
Ghen tỵ và hoài nghi tràn ngập trong đôi mắt, áo bào thấp bé của Thánh Diệt trưởng lão không gió mà bay, ánh mắt nghiêm túc.
- Tỷ!
Đoan Mộc Kình Thiên giống như đoán được cái gì đó, tâm thần xiết chặt, lúc này bị Đoan Mộc Tiểu Mạn đè chặt bả vai.
Bàn tay Đoan Mộc Tiểu Mạn mềm mại lại mang theo lực đạo nhân cơ hội đè ép, xông về phía Tô Dật.
- Rất tốt, trốn ở bên trong Thánh Sơn, tìm mãi vẫn không tìm thấy các ngươi! Hôm nay cùng chết đi!
- Ầm ầm!
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt đoạt hồn nhiếp phách của Đoan Mộc Tiểu Mạn lộ ra một luồng sát ý lạnh như băng, môi đỏ khẽ mở nhìn hai vị Thái Thượng trưởng lão Thánh Sơn, châm chọc nói.
- Các ngươi vẫn không tìm được đệ đệ ta sao?
- Đoan Mộc Kình Thiên.
Thánh Diệt lấy lại tinh thần, Đoan Mộc Kình Thiên là đệ đệ của Ngự Thiên thần nữ.
Nhất thời có một luồng hoả diễm xông lên đầu, đã rất lâu không có ai nhắc qua người này ở Thiên Man đại lục, bao gồm người Ngự Thiên cung ở đây đều run rẩy!
Kình Thiên nhất hạc, Ngự Thiên thần nữ, Ngự Thiên song kiêu, thanh danh lan xa!
Vừa dứt lời, thân thể thấp bé của Tô Cuồng Ca nhất thời co lại, cả người như điện giật ngây ngốc tại chỗ, người kích động còn có Thượng Quan Thiên Thần ở phía sau.
Giao Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi cho người Ngự Thiên cung, Thượng Quan Thiên Thần vểnh tai lên, trước ngực bởi vì kích động mà rung rẩy kịch liệt, nhìn qua hai người Thánh Diệt cùng Thánh Thanh, một vòng sát ý hiện lên trong đôi mắt.
- Đoan Mộc Kình Thiên!
Bốn chữ này khiến hai vị trưởng lão Thánh Diệt cùng Thánh Thanh hai mặt nhìn nhau, một luồng âm hàn lan tràn ra, Thánh Diệt nghiêm mặt nói.
- Nữ nhân vô sỉ, còn dám nói đến Đoan Mộc Kình Thiên? Hắn là thứ gì ngươi không biết sao? Thiên Phong Võ Các cùng Thiên Yêu Ma Tông cấu kết, ý đồ phá vỡ Thiên Man! Người người có thể tru diệt!
Thánh Diệt nói xong câu đó, Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Cuồng Ca cùng Thượng Quan Thiên Thần phía sau đều giận tím mặt.
Phía dưới hắc bào, lửa giận của Đoan Mộc Kình Thiên đã như núi lửa phun trào tới cực điểm, thanh âm khản đặc, hai tay nắm chắc, mà sắc mặt Thượng Quan Thiên Thần cùng Tô Cuồng Ca đều tái chợt, ngưng kết ra một luồng sát ý.
- Thánh Sơn tất diệt! Long gia phải chết!
Đoan Mộc Kình Thiên thấp giọng gào thét một câu.
- Ầm!
Băng tinh ngưng kết, trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn đột nhiên bắn ra sát ý chưa bao giờ có, bàn tay giơ nhẹ, băng tinh dùng tốc độ tiếp cận quỷ mị phóng về phía Thánh Diệt trưởng lão.
- Xoẹt!
Sắc mặt hai vị trưởng lão Thánh Diệt cùng Thánh Thanh đại biến, kim quang trong tay tăng vọt kết xuất Thánh Vương giới vực.
- Đinh đinh!
Băng tinh gào thét mà đi như vào chỗ không người, bẻ gãy nghiền nát xuyên thấu Thánh Vương giới vực, không gian nóng rực ven đường lập tức đóng băng.
Nhanh chóng, băng tinh liền bay tới trước người Thánh Diệt, lại lần nữa hoá thành tơ lụa đập lên miệng Thánh Diệt.
- Ba!
Một cái tát vô cùng vang dội, mọi người nhất thời kinh ngạc không thôi, một cường giả Nguyên Vực cảnh bát trọng lại bị một thần nữ tát trước mắt mọi người!
Rõ ràng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, bên miệng Thánh Diệt trưởng lão lưu lại một chút huyết dịch tươi đẹp, mấy chiếc răng vàng ố trực tiếp rớt ra.
- Cho ngươi một cơ hội, lặp lại lần nữa.
Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng nói ra, ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên người Tô Dật, nghiêng người nói với Thánh Diệt cùng Thánh Thanh trưởng lão.
Sắc mặt Thánh Thanh tái xanh, một kích đột ngột vừa rồi khiến hắn hiểu được Đoan Mộc Tiểu Mạn đã tới một cảnh giới tu vi kinh khủng thế nào, lông mày nhíu lại, chỉ nghe Thánh Diệt trưởng lão phía sau lần nữa cười như điên, máu tươi tràn ngập khoang miệng như ác ma khát máu.