← Quay lại trang sách

Chương 2036

Tất cả im miệng cho ta!

Một tiếng rống nghiêm nghị vang vọng xuyên qua tầng mây, đối mặt với tiếng quát lớn, trong lòng Băng Phủ hiểu rõ, cục diện hôm nay đã khó mà vãn hồi.

Nhìn qua cách đó không xa, trên hư không, Tuyết Hồng Lâu, Tô Dật, cùng Thánh Vũ trưởng lão, mày Băng Phủ lông nhíu lại, lạnh giọng cứng rắn nói.

- Ngũ Thánh tử không rõ lai lịch, sau này Thánh Sơn muốn để hắn suất lĩnh chúng ta tiến công thế gia sao? Không sợ người khác chê cười à.

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều nhướng mày, trong lời nói của Băng Phủ rõ ràng đang cố giãy dụa.

Chân tướng đã được xác minh, Long gia chỉ thị Thánh Phong, Thánh Quân, nhúng chàm Thánh Sơn thi đấu, mục đích muốn loại bỏ Thánh Tôn, tìm tới bí mật năm đó của Thánh Đế.

Ngày hôm nay, người Long gia đã biết rõ tình hình nơi này, nếu Thánh Sơn không giao Tuyết Hồng Lâu ra, sau này Thánh Sơn vĩnh viễn không có ngày được yên tĩnh.

Băng Phủ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu.

- Băng Phủ, lão phu sống tám trăm năm, chưa bao giờ thấy qua Thánh Sơn có đồ đệ hèn nhát như ngươi, Long gia thì thế nào mà lại muốn Thánh Sơn khom lưng phục tùng.

Thánh Vũ tằng hắng một tiếng, giọng nói khô khốc mang theo tức giận vô cùng, Tuyết Hồng Lâu vội vàng đỡ lấy.

Cục diện hôm nay, cũng quan hệ tuổi già cùng lạnh nhạt của Thánh Vũ, nếu không Thánh Sơn cũng không đến mức lạc lối, Thánh Vũ lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng.

- Thánh Vũ lão tổ! Thánh Sơn đã không còn được như xưa, hôm nay lại bị tặc tử đến làm loạn, nguyên khí tổn thương nặng nề, sau này Thánh Sơn còn đường sống sao? Người muốn chết cũng không nên khiến người Thánh Sơn chết theo.

Lập tức, ánh mắt chúng cường giả Thánh Sơn bắt đầu dao động, châu đầu ghé tai, khe khẽ bàn luận.

- Đúng vậy, nếu người Long gia tới, ai cũng đảm đương không nổi!

- Long Thần nổi giận, Thánh Sơn sẽ bị tai họa ngập đầu! Cho dù là Thánh Vũ lão tổ, cũng không thể tránh được.

Ở đây, từng ánh mắt lo âu dừng trên người Thánh Vũ trưởng lão, Tuyết Hồng Lâu cùng Tô Dật đứng bên cạnh nhếch miệng cười.

- Lão đầu tử này miệng lưỡi vẫn bén nhọn như vậy, xem ra Long gia cho hắn không ít chỗ tốt.

Tô Dật thấp giọng nói nhỏ.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng ngước đầu lên, ánh mắt dao động trên người Băng Phủ không ngừng, lạnh nhạt nói:

- Người này cũng không thể giữ lại, giết là được!

- Băng Phủ nói không sai!

- Ầm ầm!

Hai âm thanh bạo liệt từ phía sau ngọn núi truyền ra, kim quang sáng chói, ánh sáng hình trụ chiếu sáng mãnh liệt, bóng người xông về phía trước chính là Thánh Phong cùng Thánh Quân.

Hai người lảo đảo giữa không trung, áo trước người bị hủy hết, xương sườn gầy còm như bè trúc, vết máu loang lổ, mảng lớn huyết nhục đã rũ xuống giữa không trung, vô cùng kinh khủng.

- Thánh Vũ lão tổ! Người thật muốn đối nghịch cùng Long gia sao?

Hai mắt Thánh Phong chớp động, máu tươi nổ bắn mà ra, quanh thân ánh sáng phun trào cũng mang theo mùi máu tanh tưởi.

Sắc mặt Thánh Quân cũng trắng bệch, khuôn mặt rét lạnh mang theo mấy phần lệ khí, nhìn chăm chú vào Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu.

- Thánh Sơn chưa từng sợ ai, lúc lão phu chấp chưởng Thánh Vũ đường, Thánh Sơn chưa hề làm đầy tớ cho ai, cũng không muốn bồi ra mấy nô tài như các ngươi.

Hai con ngươi Thánh Vũ khẽ động, ánh mắt phát ra ánh sáng kiên nghị khiến người nhìn mà phát khiếp.

Lập tức, một cơn gió lốc quét quanh không trung, Thánh Vương khí hung hãn hóa thành sóng âm lăn giữa thiên địa, người Thánh Sơn khuôn mặt trở nên trầm trọng, trầm giọng nói.

Cường giả đứng đầu Thánh Sơn, lòng đầy căm phẫn, cũng lớn tiếng quát lên.

- Lão tổ nói đúng, Thánh Sơn không nhát gan sợ phiền phức!

- Băng Phủ trưởng lão, ngươi muốn làm nô tài cho Long gia, chúng ta không ngăn cản.

- Thánh Sơn ở trong tay các ngươi, cũng không có chỗ nào tốt hơn, ta ủng hộ tân Thánh Đế!

Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu nhìn nhau, một loại dự đoán không ngờ xảy ra, không nghĩ tới, giết một nửa người Thánh Sơn, những người còn lại lại đoàn kết với nhau.

- Mọi người yên tâm, Thánh Sơn sau này dưới sự dẫn dắt của Ngũ Thánh tử, nhất định sẽ huy hoàng!

Ánh mắt Thánh Vũ trưởng lão sáng rực.

Tất cả mọi người ở đây chỉ có trong lòng Thánh Vũ rõ hơn ai hết, Tuyết Hồng Lâu có được hoàn toàn Kim Trấn Thiên Thạch, đây là một loại tồn tại như thế nào, sau này đương nhiên cũng không cần sợ Long gia.

Tuyết Hồng Lâu hít sâu một hơi, một vòng uy nghi quanh thân phun trào ra, bên trong ánh mắt lãnh điện phóng xuất, bước về phía hai vị trưởng lão Thánh Phong cùng Thánh Quân, nói.

- Thánh Phong, Thánh Quân trưởng lão, ta muốn hỏi các ngươi một chút, Tiên Thánh Đế bị người nào của Long gia giết chết? Các ngươi định trả món nợ Thánh Tôn như thế nào?

- Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ngươi không có tư cách nói chuyện cùng lão phu.

Ánh mắt Thánh Phong vòng qua, ra hiệu cho Thánh Quân lùi lại.

Lập tức, Thánh Phong nhếch lên nụ cười tà mị, ra hiệu cho Băng Phủ.

- Vèo~~~

Băng Phủ vui mừng vô cùng, hiện tại chỉ có Thánh Phong Thánh Quân mới có thể cứu vớt hắn, lập tức hóa thành một luồng kim sắc lưu quang đứng bên cạnh Thánh Phong trưởng lão cùng Thánh Quân trưởng lão.

Ánh mắt Thánh Quân trưởng lão oán độc, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Băng Phủ đứng sau Thánh Phong, một sợi tơ huyết hồng như rắn nhỏ lặng lẽ chạy dọc theo kinh mạch tiến vào.

Thánh Quân nói nhỏ với Băng Phủ ở sau lưng:

- Một hồi nghe theo chúng ta mà làm, tuyệt đối không nên loạn động, nhìn thấy bên kia chưa?

Đôi môi Băng Phủ khô khốc hơi động một chút, nhìn theo ánh mắt của Thánh Quân, lập tức hiểu ý cười một tiếng, thần sắc âm lãnh.

- Tuyết Hồng Lâu, ngươi cùng Tô Dật quả thực để cho ta mở rộng tầm mắt, hôm nay, ta thừa nhận ta thua, có điều ta sẽ ở Long gia đợi các ngươi!

Giọng Thánh Phong khô khốc nói, sau đó quanh thân nổi lên một luồng phong bạo mạnh mẽ.

- Đi!

Sắc mặt Thánh Phong âm hàn, giọng nói lạnh lẽo, hét to một tiếng.

- Không tốt, bọn hắn muốn chạy trốn!

Tô Dật, Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng Thánh Vũ trưởng lão đồng thời hét lớn.

- Cản bọn họ lại!

Đoan Mộc Kình Thiên trọng thương chưa lành, không thể phóng thích tu vi, bên trong áo bào đen gấp gáp vô cùng.

- Vèo.

Thánh Vũ trưởng lão lăng không một trảo, một đường chỉ phong kim sắc vạch phá bầu trời, kim sắc điện cầu vồng mạnh mẽ đi về phía Thánh Phong cùng Thánh Quân.

- Ầm.

Đồng thời, bán bộ Nguyên Thiên Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng toàn lực mà đi, từ ống tay áo băng tinh trắng muốt phóng xuất ra, mảng lớn không gian trước người tựa như ngưng kết, rơi vào bên trong hang động băng lãnh vô tận.

Mọi người ở đây đều rùng mình, sắc mặt trắng bệch, toàn thân rung động.

- Khanh!

Chỉ phong của Thánh Vũ lập tức nổ tung trước người Thánh Phong cùng Thánh Quân, không ngờ Băng Phủ trưởng lão bị Thánh Phong cùng Thánh Quân ngăn ở trước người.

- Hai vị trưởng lão! Các ngươi muốn làm gì! Không phải muốn dẫn ta...

Lời nói còn chưa dứt, cả người da thịt như bị máy bơm nước rút khô, nhanh chóng trở nên teo tóp, da thịt chết dần chết mòn.

Huyết hồng bị rút ra hóa thành sợi tơ pha lê, huyết quang sáng ngời cùng kim quang trước người Thánh Phong Thánh Quân dung hợp lẫn nhau, nhất thời kim quang huyết khí tràn đầy, toàn bộ khí tức lại lần nữa tăng vọt.

- Ầm!

Dùng huyết dịch toàn thân Băng Phủ để chế tạo một tấm huyết thuẫn chắn phía trước hai người, Thánh Phong cùng Thánh Quân ở phía sau huyết thuẫn ngưng kết thủ ấn.

Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện ra vẻ lo lắng, gương mặt xinh đẹp hàn ý tăng vọt, khẽ kêu một tiếng:

- Thánh Vũ trưởng lão, giết bọn hắn!