Chương 2037
Dưới chân cấp tốc vũ động, Đoan Mộc Tiểu Mạn như tiên tử bồng bềnh, phiêu nhiên mà tới, trong tay hai đường băng tinh chảy ra, như điên dại nện trên huyết thuẫn được đúc thành từ Băng Phủ.
- Ầm!
Nhất thời, máu me tung tóe, mảng lớn huyết vũ bay trong hư không, một luồng huyết tinh sát khí tràn ngập quét sạch thiên địa.
Huyết dịch như có linh trí, sau khi rời thể, trong nháy mắt biến thành vô số con muỗi nhỏ bé nổ tung về phía Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu.
Chỉ một thoáng, huyết khí ngập trời, bên trong kim quang có vô số con muỗi từ huyết dịch, văng về các nơi trên dãy Thiên Phong, vô số đệ tử ôm đầu khóc rống không thôi.
- Đừng chạm đến huyết dịch, mùi của nó có thể ảnh hưởng đến tâm thần.
Đoan Mộc Hùng Đồ tay mắt lanh lẹ, trong lòng bàn tay kim quang giơ tay chém xuống, đánh tan huyết dịch.
Huyết dịch Nguyên Hoàng cảnh đỉnh phong không thể coi thường, nhất thời tất cả mọi người ở đây đều xuất dải lụa, cùng muỗi máu tranh đấu.
- Ầm ầm!
Huyết tanh huyết trùng hung ác nham hiểm lít nha lít nhít, trong đó một đoàn huyết trùng há mở ra răng sắc bén, bộc phát ánh sáng lạnh lẽo, đi thẳng về phía một chỗ trong đám người.
Trong nháy mắt, hung quang lấp lóe đầy trời, huyết quang phi trùng tản ra kết bè kết đội, xông về phía Liễu Nhược Hi mới thức tỉnh.
- Nhược Hi!
Tô Dật quát lớn một tiếng.
- Lý Linh!
Hai mắt Tuyết Hồng Lâu cũng mở lớn, không dám lơ là.
Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu gấp rút, nhanh chóng phát hiện mục tiêu của huyết trùng, sắc mặt kinh hãi.
Nhìn Liễu Nhược Hi đờ đẫn giật mình, trong long Tô Dật run rẩy, cùng Tuyết Hồng Lâu hóa thành lưu quang chạy như bay.
Tốc độ của hai người nhanh chưa bao giờ có, khi khoảng cách của huyết trùng đến cách Liễu Nhược Hi còn một trượng, Hỗn Nguyên Chí Tôn công toàn thân Tô Dật bạo dũng mà ra, Tuyết Hồng Lâu phóng xuất Thánh Vương khí tăng vọt đến cực hạn, nhanh chóng bảo vệ hai người.
- Chi chi!
Huyết sắc tiểu trùng hóa thành nọc độc toàn bộ đánh vào Yêu Thần Chiến Khải trên người Tô Dật, Hỗn Nguyên Chí Tôn công lao nhanh mà ra, huyết dịch lập tức hóa thành hơi nước tiêu tán.
- Tô Dật!
Vừa tỉnh khóe miệng Liễu Nhược Hi trắng bệch, khuôn mặt trắng nõn không có một tia tơ máu, trải qua nhiều giày vò như vậy, hai mắt nhắm lại, lần nữa ngất đi.
- Nhược Hi!
Mày Tô Dật nhíu lại, quay đầu nhìn qua Thánh Phong cùng Thánh Quân, trong mắt tràn ngập sát ý vô biên.
- Ngũ Thánh tử!
Lý Linh bị Ngũ Thánh tử ôm vào trong ngực, nàng hít thở khí tức nam nhân đặc thù.
Lập tức, hô hấp cả người Lý Linh trở nên gấp rút, chôn vào trong ngực Tuyết Hồng Lâu, mặc cho hắn xua tan huyết trùng trước người.
- Xoẹt!
Mà lúc này, trước người Thánh Phong cùng Thánh Quân, đã tạo thành một vòng xoáy không gian, phong lôi mạnh mẽ, trong khoảng khắc lao người vọt vào trong vòng xoáy.
Trong chớp mắt, cả người Thánh Vũ đã hóa thành thiểm điện nổ tung mà đi, một trảo lăng không, tốc độ lần nữa bạo khởi.
- Chạy đi đâu!
- Ầm!
Bên trong vòng xoáy, lúc này thân thể Thánh Phong cùng Thánh Quân đã hơn phân nửa hãm vào trong, Thánh Vũ trợn trừng hai mắt, hai trảo vạch ra.
- Ầm vang!
Âm thanh nổ tung vang vọng đất trời, nơi dải lụa vàng óng giao nhau như có trường long gào thét, tấm lụa nhắm ngay Thánh Phong nổ tung.
- Ầm!
Thánh Phong không chút phòng bị, lập tức tiếng rên rỉ vang vọng trong vòng xoáy kim sắc, một đùi người nửa bên trái từ bên trong vòng xoáy rơi xuống.
- Thánh Vũ, lão phu quay lai nhất định sẽ giết ngươi!
Một chân khác của Thánh Phong được Thánh Quân nắm chắc, cả người Thánh Quân bị dán một nửa trong vòng xoáy, miệng hô to:
- Ca! Ca! Cứu ta!
Thân hình Thánh Quân hơi chậm lại, vừa dứt lời, cả người bị một trọng lực đá ra, như diều đứt dây bay ngược về phía sau.
Ngay sau đó, phong bạo màu trắng gào thét mà đến, miệng vừa mở ra liền bị băng điêu tụ thành, từ trên không trung đập xuống.
- Ầm!
Băng điêu rơi vào trong núi, vẽ ra trên không trung một đường vòng cung mỹ lệ màu trắng, nhất thời ngọn núi nổ tung, một hố sâu cùng vô số khe hở nứt ra như mạng nhện.
Nguyên khí dưới chân Tô Dật tăng vọt, nhìn phía hố sâu, Thánh Quân vốn đã trọng thương, nằm ở trong đó, đã chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
- Xảy ra ở trước mắt, người thân cũng có thể giết, người của Long gia thật đúng là ngoan độc.
Tô Dật nhướn mày, lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy Thánh Phong đá đệ đệ ruột thịt của mình ra khỏi vòng xoáy không gian, thật sự không có nhân tính, lập tức trong lòng hàn ý tăng lên.
- Một tên tẩu thoát, thật đáng tiếc, để ta đi giết!
Đoan Mộc Tiểu Mạn hừ nhẹ một tiếng, vô cùng tiếc nuối, bước chân khẽ động, thời điểm chuẩn bị xông lên, bị Đoan Mộc Kình Thiên ngăn lại.
- Vô dụng, đã chạy xa, tỷ cùng Thánh Vũ liên thủ, Thánh Phong không chết cũng chỉ còn lại nửa mạng!
Đoan Mộc Kình Thiên trầm ngâm một hồi, thu liễm khí tức, không nói thêm gì nữa.
Thánh Phong cùng Thánh Quân vốn có thực lực không kém gì bán bộ Nguyên Thiên, lại hi sinh thêm một Băng Phủ trưởng lão, kế hoạch muốn chạy trốn.
Có thể lưu lại thi thể Thánh Quân, cũng đã khó rồi.
- Không sao, để hắn trở về báo tin cho chủ nhân của hắn, nói cho hắn ta biết, ta đã trở về, để hắn không sống yên lành được.
Tô Dật từ đằng xa mà đến, âm thanh lạnh lùng nói.
- Nhược Hi tỉnh chưa?
Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng phát hiện vừa rồi Tô Dật đi cứu Liễu Nhược Hi, lên tiếng hỏi.
Tô Dật nhẹ gật đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt tựa như băng sơn mỹ nhân của Đoan Mộc Tiểu Mạn, thần thánh không thể xâm phạm, trong lòng lạnh lẽo, lập tức lãnh ý đối với Long gia càng lớn hơn.
- Chua, bên trong đại trận không biết làm sao lại té bất tỉnh! Vừa rồi dùng sức quá độ, lại ngất đi!
Tô Dật ngượng ngùng nói.
Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ cười, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói một câu.
- Mang nàng về Ngự Thiên cung xem thế nào, Ngự Thiên cung sẽ có biện pháp! Ngươi cũng trở về cho ta.
Tô Dật đột nhiên ngẩng đầu, Đoan Mộc Tiểu Mạn đã đi cực nhanh, chỉ để lại Đoan Mộc Kình Thiên lại gần nói:
- Tiểu tử, ngươi làm được đó, tỷ tỷ ta thế mà không tức giận.
Cười nhạt một tiếng, Tô Dật gãi gãi đầu, lập tức có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn chăm chú Đoan Mộc Tiểu Mạn mở ra vết nứt không gian.
Đoan Mộc Tiểu Mạn vì Tô Dật mà đến, cho nên khi rời đi cũng không nói gì cùng Thánh Sơn.
Cổ Nhạc cùng chúng cường giả Ngự Thiên cung đi theo phía sau Đoan Mộc Tiểu Mạn, chào hỏi Tô Dật, cả đám đều nối đuôi nhau mà vào.
- Ta cũng đi! Ngươi tranh thủ thời gian mang theo tiểu nha đầu trở về đi!
Nói xong, Đoan Mộc Kình Thiên hóa thành một vòng lưu quang tiến vào bên trong vết nứt không gian.
Ở Thánh Sơn, khắp nơi trở nên hoang tàn, một mảnh hỗn độn, Thánh Vũ trưởng lão đã kiểm tra Thánh Quân có thật sự chết đi không, rồi trở lại giữa không trung, nói.
- Hôm nay là đại nạn của Thánh Sơn, Tuyết Thánh Đế, Thánh Sơn tốt nhất bế quan ba năm, nghỉ ngơi lấy sức!
Lúc này, Lý Linh cũng từ trong ngực Tuyết Hồng Lâu hạ xuống, mặt mũi đỏ bừng, Tuyết Hồng Lâu ngưng tiếng nói:
- Thánh Vũ lão tổ nói không sai! Thánh Sơn sau này, không được làm những chuyện bất nghĩa, đây xem như bài học của Thánh Sơn.
- Rõ!
Các đệ tử Thánh Sơn lấy lại tinh thần, trải rộng khắp núi rừng, cao giọng hô lớn.
Mà Tô Dật đi đến bên cạnh Tuyết Hồng Lâu, nhẹ gật đầu, nhìn Đoan Mộc Hùng Đồ nói.
- Hùng Đồ trưởng lão, ân tình hôm nay, Tô Dật nhớ kỹ, sau này tiểu tử sẽ trả lại.