← Quay lại trang sách

Chương 2038

Đoan Mộc Hùng Đồ đờ đẫn gật đầu, ánh mắt nhìn phương hướng Đoan Mộc Tiểu Mạn rời đi rồi lại nhìn Liễu Nhược Hi, thấp nói:

- Chẳng lẽ tân Thánh Tôn cũng muốn đi rồi sao?

- Ha ha ha! Hùng Đồ trưởng lão ngươi hồ đồ rồi.

Sau lưng nhất thời vang lên một trận cười to, chính là Tô Cuồng Ca vui vẻ đi lên phía trước.

Trong ánh mắt tâm tình tràn đầy kích động, hôm nay huyết tẩy Thánh Sơn, cũng xem như xả giận cho bản thân Tô Dật.

Long gia, sự oán giận này trong lòng Tô Cuồng Ca cũng đã sớm nghĩ ra, những năm gần đây Thánh Sơn đè ép Thần Kiếm Môn, giờ khắc này Tô Cuồng Ca sao có thể không thích.

- Hùng Đồ trưởng lão, tân Thánh Tôn là ai còn không rõ sao?

Tô Cuồng Ca ánh mắt nhìn về phía Lý Linh, có ý riêng.

- Chuyện này…

Đoan Mộc Hùng Đồ có chút ngạc nhiên, chỉ nghe Tô Dật cười nói:

- Tuyết Hồng Lâu, chúc mừng ngươi lại một lần nữa lựa chọn chính xác!

Tuyết Hồng Lâu lạnh nhạt khẽ cười, sắc mặt chưa từng nhẹ nhàng như vậy, quay người nhìn Lý Linh, mặt Lý Linh lập tức ửng hồng, cúi đầu, im lặng không nói.

- Bá Vương tông hoan nghênh các ngươi, bất cứ khi nào đến thăm Nhược Hi cũng được.

- Đã muốn đi rồi sao?

Lam Xúc Liên lôi kéo Độc Cô Vũ Mặc, tức giận nói:

- Gọi ta cùng Vũ Mặc muội muội đến, một mặt để xem trò vui, mặt khác là để cấp cứu lão bà ngươi sao?

Độc Cô Vũ Mặc nghe câu nói này, mày nhíu lại, ánh sáng màu lam nhạt có chút mờ ảo, Lam Xúc Liên cười khanh khách.

- Coi như ta nói sai, Tô Dật, ngươi lại nợ ta một món nợ ân tình.

Trong lòng Tô Dật tự nhiên hiểu rõ, lần này mặc dù thế gia không xuất lực, nhưng cũng trong lúc vô hình chấn nhiếp Thánh Sơn, phần ân tình này, Tô Dật tự nhiên ghi tạc trong lòng.

Bằng hữu chính giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, có điều lúc này Tô Dật mới phát hiện, Độc Cô Vũ Mặc chỉ đến một mình.

- Lam cô nương, chúng ta là bạn bè, không cần nói cám ơn!

Tô Dật cười ha ha một tiếng, nhìn Liễu Nhược Hi bình yên chìm trong giấc ngủ, lại nhìn Độc Cô Vũ Mặc với ánh mắt cảm kích.

- Độc Cô cô nương, ta thay Nhược Hi nói tiếng cảm tạ! Đến tột cùng Nhược Hi bị bệnh gì?

Khóe miệng có chút co rúm, màu lam trong mắt Độc Cô Vũ Mặc dao động phức tạp, lập tức nói nhỏ.

- Sư phụ chỉ ta một chút y thuật, vốn muốn cho ta có thể cứu người một mạng, nhưng không có gì cả, bằng con mắt của ta có thể trông thấy Nhược Hi muội muội, cơ thể giống như một cái lò luyện to lớn.

- Lò luyện? Ngươi có thể sử dụng con mắt nhìn thấy nhân thể biến hóa?

Tô Dật nhíu mày, trong mắt tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Nhìn chằm chằm vào đồng tử màu lam của Độc Cô Vũ Mặc, Tô Dật lập tức bình tĩnh lại, đồng tử màu lam ảo diệu hãy để sau này rồi nói.

Trong đầu nhớ tới Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật nói tiếp:

- Tiểu Mạn nói rất thích ngươi, nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau đến Ngự Thiên cung dạo chơi một chút.

- Không được, ta ra ngoài đã khá lâu rồi, ta cũng muốn về Vạn Đạo Kiếm Minh nhìn xem Mục Dương có xuất quan không!

Nói xong, Độc Cô Vũ Mặc liền lôi kéo Lam Xúc Liên đi xa.

Lam Xúc Liên quay đầu trừng mắt liếc Tô Dật, khẽ gắt nói:

- Tên gia hỏa không có não, nhớ kỹ giúp ta hỏi thăm Quân Hạo Thiên.

Chỉ để lại cho Tô Dật một ánh mắt đầy thâm ý.

- Đúng là nợ tình.

Tô Cuồng Ca vui vẻ nói, lắc đầu.

Tô Dật than khổ một tiếng, tâm tư Độc Cô Vũ Mặc thế nào không biết.

Có điều có chút chuyện, liên lụy đến thế gia, cũng không dễ dàng giải quyết.

Tô Dật lắc đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt phun trào.

- Huống chi, nàng thuần khiết yếu ớt như vậy, không nói nữa, sư phụ cùng ta về Ngự Thiên cung đi!

Nếu như Tô Cuồng Ca biết có thể gặp lại Đoan Mộc Kình Thiên, chắc sẽ vui vẻ vô cùng, khúc mắc nhất định có thể giải.

- Lần này Thánh Sơn đại biến, toàn bộ Trung Châu đều sẽ rung chuyển, Thần Kiếm môn cũng sẽ bị liên lụy, ta phải về trước chỉnh đốn đã, Ngự Thiên cung cùng Bá Vương tông cũng cần ngươi, ngươi có thể bình yên trở về, sư phụ an tâm rồi.

Tô Cuồng Ca nhìn về phía bọn người Tư Đồ Lưu Vân cùng Mộ Dao, Mộ Dao đang đứng cùng Cốc Tố Tâm, ánh mắt có chút phức tạp.

Tô Dật nhẹ gật đầu, thầm nghĩ dù sao cũng không vội, Kim Viêm Thú Vương cùng Thượng Quan Thiên Thần bên cạnh đều đi tới.

- Thú Vương, mang Man Yêu còn lại về Bá Vương tông, nói với đại ca một chút về tình huống nơi này, giải quyết xong việc ở Ngự Thiên cung ta sẽ về Hỗn Loạn vực.

- Thiên Thần ca, ngươi theo ta đi Ngự Thiên cung, có chuyện quan trọng nói với ngươi.

Thượng Quan Thiên Thần ánh mắt chớp động, tiểu tử Tô Dật này tính tình bạo dạn, giờ phút này vậy lại trở nên nghiêm túc như vậy, nhất định là chuyện quan trọng, liền gật đầu đồng ý.

Sau khi nhìn Thần Kiếm môn rời đi, Tô Dật chuẩn bị mang theo Liễu Nhược Hi, Thượng Quan Thiên Thần về Ngự Thiên cung, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.

Phía trước Thánh Vũ đường, một đám tân khách nên đi thì đi, nên giải tán thì giản tán, Tô Dật lập tức giao Liễu Nhược Hi cho Thượng Quan Thiên Thần.

- Nhạc phụ!

Tô Dật hóa thành một tia lưu quang đi đến bên cạnh Liễu Tông Nguyên, tầm mắt mọi người Liễu gia lập tức run lên.

Tô Dật trước mắt đã không còn như xưa, lúc này Liễu Tông Nguyên nhìn Tô Dật, toàn thân run lên, ánh mắt dao động, rung động nói:

- Tô Dật!

- Nhạc phụ, người không cùng chúng ta về Ngự Thiên cung sao?

Tô Dật mỉm cười hỏi.

Nhắc đến Ngự Thiên cung, ánh mắt Liễu Tông Nguyên lập tức có chút rung động, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Nhược Hi, thấp giọng nói.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Liễu Tông Nguyên thở dài một tiếng, trong nháy mắt già đi rất nhiều.

Tô Dật mở tay ra, nói:

- Ta muốn biết quá khứ của Nhược Hi, vì sao nàng đến Thánh Sơn! Trên người nàng đến tột cùng có bí mật gì?

Liễu Tông Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, khẩn trương vô cùng, ngưng tiếng nói:

- Có một số việc quả thật vẫn không gạt được, đi thôi, ta đi cùng ngươi một chuyến.

Liễu Tông Nguyên hít sâu một hơi, đi đến bên người Thượng Quan Thiên Thần, đỡ lấy Liễu Nhược Hi, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Liễu Nhược Hi, đau khổ nói.

- Hi nhi, con chịu khổ rồi.

- Ầm ầm!

Gõ gõ đập đập, đầu người run lên, phía trên hư không, người Thánh Sơn đã bắt đầu tu sữa Thánh Sơn, Tuyết Hồng Lâu mang theo Lý Linh bay tới.

- Thánh Vũ trưởng lão đã về chỗ sâu trong Thần Sơn, lão còn đồng ý nhận ta làm đồ đệ! Tô Dật, ngươi không ở thêm một chút nữa sao?

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu rung động, trong đồng tử như ngôi sao lóe lên.

Tô Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, lúc này, hai người đã sớm không còn thành kiến, đánh giá Tuyết Hồng Lâu trước mắt, bỗng nhiên hắn nghiêm mặt nói.

- Thánh Sơn quỷ quái này ta một khắc cũng không muốn ở, có điều sau này Thánh Sơn sẽ hoàn toàn khác, có lẽ ta sẽ thay đổi chủ ý, nhưng Long gia, nhất định phải diệt trừ.

Trong mắt Tuyết Hồng Lâu hai con ngươi lãnh ý bắn ra, nhẹ gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Thánh Sơn bế quan ba năm, nếu Long gia có bất luận động tĩnh gì, ta là người đầu tiên tiến đến! Long gia bất tử, ta thề không làm người!

- Đương nhiên rồi, hi vọng ngươi có thể dẫn đầu Thánh Sơn, trở thành một Thiên Phong Vũ Các mới.

Nghe câu nói này, hai con ngươi Tuyết Hồng Lâu toát lên ánh nhìn khát vọng, ngưng tiếng nói:

- Vì Thiên Phong Vũ Các, ta sẽ nhanh chóng mạnh lên, ba năm, đây cũng là thời cơ tốt nhất của ta.

Vừa mới nói xong, Tô Dật mượn Liệt Không Ngọc do Ngự Thiên cung lưu lại, trực tiếp kéo ra một khe hở không gian, chỉ trong giây lát, liền về tới Ngự Thiên cung.