Chương 2046
Sương sớm mông lung xán lạn như cẩm tú.
Khi Đoan Mộc Tiểu Mạn lên, một vòng hào quang như khói xuyên thấu qua song cửa sổ tỏa xuống, chiếu sáng toàn bộ Ngự Thiên Thần Cung.
Thùng thùng!
Ngoài cửa, một đợt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Đoan Mộc Kình Thiên hóa thành một bóng đen rồi vọt vào trong tẩm cung cung chủ, quanh thân ẩm ướt còn mang theo một mùi bùn và huyết tinh nhàn nhạt.
- Tối hôm qua ngươi đi đâu thế?
Lập tức, Đoan Mộc Tiểu Mạn căng cứng, sợ đệ đệ quấy rối của mình lại tạo ra phiền toái không cần thiết.
- Ta đi xuống dưới Đoạn Kiếm hải xem thử, Huyết Linh quả tạo thành hậu quả như vậy cho Ngự Thiên Cung, ta há có thể không xem xét được, lúc ấy nhờ có tỷ cùng Tô Dật! Vất vả rồi, tỷ!
Lúc này Đoan Mộc Kình Thiên rốt cục buông áo bào đen xuống, đôi mắt như kiếm hiện lên một vòng rất sắc, chậc chậc lưỡi, uống một ngụm nước trà trong cốc.
- Ngươi còn nói nữa! Tên khốn nhà ngươi, vài thập niên trước đã trở lại cũng không chịu hô lên một tiếng! Làm hại ta phải tìm ngươi khắp thiên hạ!
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhanh chóng chỉnh lý lại tóc tai quần áo, biểu hiện có một chút không tự nhiên.
Ánh mắt rung động, tức giận chùm lên khuôn mặt, nhìn Đoan Mộc Kình Thiên, gương mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn giận dữ, khí kình toàn thân trong nháy mắt bắn ra.
Đoan Mộc Kình Thiên giơ hai tay lên đỡ trước người, đôi mắt lấp lóe, hô to oan uổng, nói:
- Ta không phải sợ liên lụy tới Ngự Thiên Cung hay sao! Bằng không thì cũng sẽ không để cho tiểu tử Cuồng Ca kia mang theo Lưu Ảnh thạch hồi cung! Đều là sợ tỷ ngươi lo lắng thôi!
- Hừ!
Đoan Mộc Tiểu Mạn hừ lạnh một tiếng, thu liễm khí tức, giật giật khóe miệng, ngữ khí cứng rắn nói:
- Sau này không cho phép ngươi đi đâu nữa, ở bên trong địa mạch chữa thương thật tốt cho ta! Bây giờ mà ngươi cứ thế này ra ngoài, bị Long gia phát hiện thì chỉ có một chữ "chết"! Ta cũng không thể nào cứu được ngươi!
- Đúng vậy đó! Hổ rơi xuống đồng bằng cũng bị chó bắt nạt! Đều là tại lão già chết tiệt kia! Đoán chừng lão đầu tử kia hiện tại cũng đang núp ở chỗ nào đó chữa thương rồi! Chờ ta lành lại, một người cũng không chạy được!
Lúc trước Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng nghe nói từ Đoan Mộc Kình Thiên, ngoại trừ Long gia còn có một lão đầu ngoại vực truy sát, lập tức nhíu chặt lông mày, nói nhỏ:
- Sau này Thiên Man đại lục sẽ không quá an bình! Chỉ sợ không lâu sau sẽ có một trận đại chiến kinh thiên!
Nói đến đây, Đoan Mộc Kình Thiên siết chặt quyền, khóe miệng nở nụ cười như lưỡi đao, lạnh lùng nói:
- Nợ ta, nợ Ngự Thiên Cung, ta đều sẽ bắt bọn chúng bồi thường toàn bộ!
Vừa dứt lời, Đoan Mộc Kình Thiên đánh giá Đoan Mộc Tiểu Mạn đang giật mình cùng còn cái gường còn chưa thu dọn thì đột nhiên vỗ bàn, như là gặp ma.
- Tỷ! Ngươi cùng tiểu tử kia? Tối hôm qua?
- Không phải không chịu nổi như ngươi nghĩ đâu!
Khuôn mặt cẩn thận thanh lệ của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi đỏ lên, lông mày đang nhíu chặt trong nháy mắt tỏa ra một chút ý nghĩ ngọt ngào.
Nhất thời, vẻ mặt của Đoan Mộc Kình Thiên cầu xin, vỗ đầu một cái, đấm ngực dậm chân nói:
- Mà thôi mà thôi, sớm muộn gì cũng bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi! Tỷ, ngươi ra ngoài đi! Để cho ta khóc một trận cho đã!
Đoan Mộc Tiểu Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, cho dù đệ đệ ruột của mình rất thích quấy rối, nhưng cũng có thể nhìn ra, đệ đệ từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, thanh cao tự phụ lại cực kỳ hài lòng đối với Tô Dật.
- Ta đi đây, còn phải bố trí cho Ngự Thiên Cung một phen đã.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Gọi Cổ Nhạc đến góc đông nam của đoạn Kiếm Hồ, dưới cây lão Hải Đường, lấy Ô Mãng linh nhưỡng mà ta cất giấu mấy chục năm ra! Làm quà tặng cho tiểu tử!
Nhìn qua Đoan Mộc Tiểu Mạn càng ngày càng có hương vị nữ nhân lượn lờ, Đoan Mộc Kình Thiên yếu ớt nói:
- Tiểu tử ở bên ngoài nhất định phải tự bảo trọng, ngươi mà xảy ra chuyện, tỷ ta tuyệt đối sẽ không sống một mình!
Lúc này, phân lượng của Tô Dật trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn, đệ đệ đồng tâm đồng ý như Đoan Mộc Kình Thiên đương nhiên là hiểu rõ trong lòng.
Bỗng dưng, ánh sáng lóe lên, trong nháy mắt biến mất bên trong sóng gợn không gian.
Sau đó mấy ngày, ban ngày Tô Dật đều ở trong Ngự Thiên Cung đốc xúc, huấn luyện quân đoàn Hồn Tông của Bá Vương tông.
Hàng ngàn hàng vạn Ngự Hồn Sư dưới sự dạy bảo của trưởng lão Hồn Tông của Ngự Thiên Cung mà chậm rãi từ tán tu trở thành một đội ngũ có chiến lực nhất định.
Quân Hạo Thiên vừa nghe nói Tô Dật trở về thì vội vàng đến tìm, thời khắc không rời khỏi Tô Dật, luôn luôn đi cùng Tô Dật đi dạo trong Ngự Thiên Cung.
- Thái thượng trưởng lão Lâm Tiêu nghe nói Đoan Mộc cung chủ đi Thánh Sơn liền luôn dẫn theo ta bế quan tu hành, không cho phép ta đi tới bất kỳ nơi nào, cũng không thể đi Thánh Sơn giúp ngươi một tay! Tô Dật, xin lỗi!
Đi trong Chấn Tiền Phong, ánh mắt của Quân Hạo Thiên lóe lên một tia hàn quang, ngữ khí xin lỗi nói với Tô Dật.
- Không sao cả!
Tô Dật phất phất tay, ánh mắt nhìn đoàn người qua lại như nước sông.
Lúc này bên trong Chấn Tiền Phong đã bắt đầu có không khí vui mừng, từ trên xuống dưới cũng bắt đầu bận rộn giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.
Những đệ tử của Ngự Thiên Cung ngày bình thường tu thân dưỡng tính, di thế sống một mình cũng đứng ra thu xếp hôn sự.
Huống chi hôn sự còn là do cung chủ phân phó, càng được coi như đại sự hạng nhất để làm.
Mỗi người đều loay hoay tới sứt đầu mẻ trán, lớn từ đường cái bậc thang, nhỏ như đèn lồng câu đối đều phải khảo cứu, nghiêm ngặt tham chiếu phong tục lễ nghi của Trung Châu mà làm.
Tô Dật cùng Quân Hạo Thiên đi trên quảng trường trong Chấn Tiền Phong, nhìn chăm chú đệ tử Ngự Thiên Cung tới lui vội vã, trong lòng Tô Dật ấm áp, đang muốn chào hỏi lại phát hiện mỗi người đều cực kì cung kính, sau khi tận cấp bậc lễ nghĩa liền vội vàng rời đi.
Trước đây Ngự Thiên Cung nhìn Tô Dật đều dùng ánh mắt cung kính, ai cũng biết Tô Dật là người yêu của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Vì đã hứa với Tô Dật mà Đoan Mộc Tiểu Mạn có thể cho Tô Dật thành hôn trong địa bàn của Ngự Thiên Cung càng có thể nhìn ra được phân lượng của Tô Dật ở trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Giờ này khắc này không một ai dám không cung kính với Tô Dật, nghiễm nhiên là tư thế đối với chủ nhân.
Ở trung tâm của quảng trường, ánh mắt kính sợ và cẩn thận nhao nhao nhìn tới, điều này cũng làm cho Tô Dật có chút khó xử trong lòng, dứt khoát lắc đầu đi thẳng về phía trước.
- Hiện tại bọn họ đều coi ngươi là cung chủ của Ngự Thiên Cung, đại sự này đương nhiên phải phí sức lao đức, đối với ngươi càng cung kính có thừa!
Quân Hạo Thiên nhìn ở trong mắt, đứng ở một bên yếu ớt cười nói.
Tô Dật lắc đầu rồi u nhiên thở dài, mắt thấy một loạt công trình kiến trúc ở phía trước thì lập tức bước đi.
Cách đó không xa, trên khung cửa đỏ cao lớn cờ rêu rao đón gió, tôn lên sự vui mừng, phía trên là chữ khải viết ba chữ to "Thiên Đan Trai".
Bên trong Thiên Đan Trai đại môn đóng chặt, có mạng nhện bện mỏng, tro bụi dày đặc không giống như là có người ở bên trong.
Nhìn chung quanh, ánh mắt của Tô Dật nhìn qua nhìn lại Thiên Đan Trai cùng công trình kiến trúc ở phụ cận, trong lòng nhấp nhoáng một tia nghi hoặc.
- Hạo Thiên, lần này hồi cung tại sao lại không thấy Thi Nhiên cùng A Sơ? Ngày mai ta đám cưới rồi, bọn họ cũng không tới uống một chén à?
Ánh mắt của Quân Hạo Thiên như đầm sâu, sau khi bĩu môi rồi lập tức lại nhắm mắt lại, kéo Tô Dật đi về, nói:
- Hai vị trưởng lão Mặc, Hồng từ sau khi nhận Thi Nhiên sư muội liền dốc lòng dạy bảo, chưa hề xuất hiện, cho dù là trong cung phát sinh chuyện lớn hơn nữa cũng chưa từng có người dám quấy rầy bọn họ. Cung chủ còn hạ lệnh tất cả mọi người không được nghe ngóng chuyện của Thiên Đan Trai.