← Quay lại trang sách

Chương 2047

Tô Dật, ngươi cũng đừng nên nghe ngóng! Các ngươi chắc chắn sẽ có ngày gặp mặt.

Quân Hạo Thiên cực kỳ thành khẩn, thúc giục Tô Dật cách xa Thiên Đan Trai, trong lời nói đều là hi vọng Tô Dật không nên quan tâm tới Thiên Đan Trai.

- Thật sao? Chuyện này cũng thật kì quái... Mặc lão cùng Hồng lão có thể làm được gì với Thi Nhiên đây?

Tô Dật nhéo cằm, trong lòng thầm nghĩ.

Lập tức, Tô Dật chuyển ánh mắt từ Thiên Đan Trai qua Quân Hạo Thiên, khuôn mặt của Quân Hạo Thiên cực kì chân thành tha thiết, Tô Dật cũng không tiện tiếp tục tìm tòi nữa.

Thầm nghĩ Đoan Mộc Tiểu Mạn làm như vậy tất có mục đích riêng, lập tức không nghĩ nhiều nữa, than nhẹ một tiếng rồi nói.

- Đi, trở về thôi! Thật là đáng tiếc, Thi Nhiên muội muội không tới được đám cưới của ta!

Quân Hạo Thiên bật cười lớn, ngóc đầu lên, một quyền nhẹ nhàng đánh trên ngực Tô Dật, thấp giọng nói:

- Yên tâm! A Sơ ta chắc chắn sẽ phái người tới thông báo đến! Trở về đi! Thời gian cũng không còn sớm nữa!

Ngày thứ hai, trời sáng khí trong, gió mát chầm chậm thổi.

Ngàn dặm hồng trang, bên trong Ngự Thiên Cung một cảnh cẩm tú, cho dù là Củng Khuyết hồ cũng đều được điểm xuyết cực kỳ cát tường náo nhiệt.

Trong sự tiên diễm là một tấm thảm dài dệt từ gấm lụa trải từ Ngự Thiên Cung tới hết Kiếm Hồ, cành tùng thanh thụ, thành cung trăm dặm đều được trang hoàng vô cùng xinh đẹp, hoa lệ cùng quý giá.

Đèn lồng đỏ chót không đếm nổi số lượng, màu đỏ chúc mừng liên miên bất tuyệt.

Dãy Thiên Phong sóng cả mãnh liệt, yên chi hồng sa tượng trưng cho lương duyên lắc lư theo gió, dọc theo đường núi uốn lượn kéo dài tới tận chân trời.

Gió mát hây hẩy, yên hồng kỳ xí rợp trời cùng với cành lá xanh đậm phất cờ hò reo.

Mỗi một nơi đều được bao vây linh khí nồng đậm cùng mật ý, chỉ một thoáng, cả thiên địa như là tiên cảnh, một cảnh tượng náo nhiệt rực rỡ.

Từ trên xuống dưới, trên dưới một trăm cung điện đều được rải cánh hoa hương khí tỏa ra bốn phía, hương khí mộng ảo ung dung để tất cả tân khách tới tham gia tiệc cưới đều được bao chùm trong ánh sáng lộng lẫy.

Bích sơn mây trắng, tiên trần lượn lờ, xa xa nhìn lại như thể từng gợn ánh sáng, dị sắc sinh huy, kim hồng đầy mắt giống như một “tân khách tới tham gia tiệc cưới.

Hôm nay là lang quan, Tô Dật thân mặc hồng y thêu rồng, kim thêu phồn hoa, tôn quý không thể với tới.

Bên mặt như được khảm lên một vòng cương nghị, dáng người cao ưỡn cực thẳng, phong thần tuấn tú, mày kiếm cao khiết, tóc dài màu đen như thác nước lười biếng xõa ở sau lưng, cho người ta một cảm giác tôn quý mà không mất đi sự uy nghiêm.

Sáng sớm, Tô Dật liền rời giường chuẩn bị, dưới sự chen chúc của Tô gia cùng Liễu gia bắt đầu từ Củng Khuyết hồ cử hành đại điển tế tổ Man thành, lại dọc theo thảm đỏ tràn đầy cánh hoa mà liên tục tiến hành về phía trước.

Dựa theo quy củ của Trung Châu, nếu Tô Dật không sử dụng vũ kỹ, cũng không sử dụng ngoại lực, từng bước một thành tâm thành ý đi đến Ngự Thiên Thần Cung thì sẽ có được ý trung nhân.

Xung quanh ven đường rường cột chạm trổ, mái cong hay từng góc hành lang đều kề cận chữ “Hỷ thật to, giấy cắt hoa phong phú, tin mừng trải khắp chốn.

Đỏ rừng rực sáng loáng, trong một vùng sương sớm, tất cả trang trí có vẻ cực kỳ đáng chú ý.

Toàn bộ Ngự Thiên Cung đã biến thành hỉ nhạc hải dương, toàn cung xuất động, tất cả đều vui mừng.

Mỗi một tầng lầu, mỗi một gian phòng, mỗi một tấc đất, cho dù là đệ tử ngoại môn hay là đệ tử nội môn, đệ tử nòng cốt, trưởng lão cường giả đều xuất hiện tham dự vào hỗn lễ đầu tiên từ trước tới nay của Ngự Thiên Cung.

Bầu không khí vui vẻ phủ lên tất cả mọi người, các nơi đều là dòng người chen chúc, không khí sôi sục, đoàn người tới lui nối liền không dứt, sánh vai chuẩn bị.

Xung quanh là tiếng pháo nổ ầm ầm tựa như tiếng sấm, chiêng trống vang trời, bầu không khí huyên náo làm tiệc cưới như sắp sục sôi.

Tô Dật đứng bên trong dòng người đông nghìn nghịt, mở ra một khe hở giữa đám người, vừa tiến lên, vừa nhìn qua mỗi một khuôn mặt bởi vì kích động mà đỏ lên, Tô Dật cũng không nhịn được nhếch miệng lên, thiếu niên khí phách, phong thái đoạt người!

- Vị kia chính là người yêu của cung chủ sao? Dáng dấp rất đẹp trai! Như vậy xem ra, vị tên là Liễu Nhược Hi kia thật đúng là có phúc!

- Đúng vậy đó, có thể được tỷ tỷ tốt như cung chủ ưu ái tới dạng này, còn có thể có được một lang quân như thế này, thật sự là làm người ngoài phải ghen tị!

- Ta cũng muốn kết hôn, luyện đan còn không bằng tìm được một người trong lòng!

Rất nhiều nữ tu hoặc là nghiêng người dựa vào trên lan can, hoặc là ngồi trên bệ cửa nhao nhao nhô đầu ra, đều hi vọng có thể quan sát được hôn lễ làm vạn chúng chú mục này.

- Aiz! Ta cũng muốn là một nam nhân như Tô Dật! Có cung chủ, có Thánh nữ, còn cầu mong gì! Đời này không còn gì hối tiếc!

Một vài võ tu trẻ tuổi thì có vẻ hâm mộ, trông mong nhìn qua Tô Dật đang liên tục tiến về phía Chấn Tiền Phong.

Sau khi hoàn thành nghi thức tế tổ ở Củng Khuyết hồ, mất thời gian hơn nửa ngày, Tô Dật rốt cục mới đi vào bên trong Chấn Tiền Phong – sân tổ chức tiệc cưới chính của hôm nay.

Liễu Nhược Hi được hai vị phù dâu đỡ đi, dưới ánh mắt mong chờ của vạn chúng mà ra, nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt sợ hãi than của vô số người.

Vô số ánh mắt nóng bỏng cùng tán thưởng làm Liễu Nhược Hi hơi có vẻ ngượng ngùng, nàng được một tấm sa mỏng màu phấn che lại, trước người treo minh châu, lộng lẫy rực rỡ.

Cổ tay trắng đôi mắt sáng, ngón tay như gọt hành xốc rèm châu trước người lên một giây đã liền chấn kinh thế nhân, môi mềm giáng son, một cái nhăn mày một nụ cười đều làm lòng người phải mị hoặc.

Mái tóc màu đen được quán thành búi tóc mây trôi tinh xảo, hoa hồng kim sắc khảm nạm lên kim sắc trường bào phác họa ra vòng eo hoàn mỹ không đủ một nắm tay.

Gấm vóc màu vàng nhạt quấn ngực, bên hông còn thêu đồ án ngọc phượng sắc kim hoàng tỏa ra ánh sáng lung linh, kiều mị động lòng người, đứng ở nơi đó giống như một bức họa tuyệt mỹ, như là tiên tử đi ra từ vạn hoa.

Tô Dật nắm hai tay của Liễu Nhược Hi đi tới bên người Tô Vân Thiên cùng Liễu Tông Nguyên, cung kính hành lễ, hai vị trưởng bối nhìn nhau, đều đỏ hai mắt lên, cảm động không ngừng.

Chỉ có bọn họ mới biết được, đôi bích nhân này trải qua ít nhiều long đong cùng khúc chiết mới rốt cục cùng đi được tới nay.

Sau khi Tô Vân Thiên hưởng dâng trà xong thì nước mắt tuôn đầy mặt, không ngừng gật đầu, bờ môi bị nhấp thành một đường thẳng, thấp giọng nói:

- Tốt! Tôn nhi tốt! Nha đầu tốt!

Cổ Nhạc hùng hồn hữu lực chủ trì, quá trình hôn lễ dần dần tiến vào hồi cuối.

Bên cạnh hồng tiêu phiêu động, mỹ nhân mang châu ngọc trước ở trước mắt, nhìn qua nữ tử ở trước mắt, Tô Dật không khỏi sinh lòng cảm thán, trên đời lại có nữ tử xinh đẹp như thế, mà nàng đã trở thành thê tử của mình, đây là một loại thể nghiệm tuyệt diệu như thế nào?

Nhẹ nhàng nâng cái má của Liễu Nhược Hi lên, Tô Dật thâm tình hôn một cái, thâm tình nói:

- Nhược Hi, cám ơn nàng, rốt cục đã trở thành thê tử của ta rồi!

Vừa dứt lời, mặt mày Liễu Nhược Hi cũng phiếm hồng, da thịt mịn màng có chút rung động, môi đỏ kiều diễm hơi hé, Liễu Nhược Hi mặc cho nước mắt chảy dài, cố nén vô tận cảm động cùng nhu tình ở trong lòng.

Cuối cùng dưới sự hò hét cùng chúc phúc của mọi người, dưới diễm hỏa đầy trời xán lạn, một hỗn lễ kinh động toàn cung rốt cục cũng hạ màn.

Sau hôn lễ chính là tiệc cưới, Liễu Nhược Hi được cung nhân nâng đỡ đi trước về Ngự Thiên Thần Cung chờ đợi đêm trăng tròn đoàn tụ.

Làm tân lang nên Tô Dật không tránh được phải cùng chúng nhân say mèm một trận.

Tiệc cưới hôm nay sau khi được Tô Dật sắp xếp, bởi vì nguyên nhân thể chất của Liễu Nhược Hi mà cố ý không muốn xử lý quá rầm rộ làm người khác chú ý.