← Quay lại trang sách

Chương 2048

Cho dù hôm nay không cố ý bảo người của Hỗn Loạn vực cùng Thần Kiếm Môn đều tới, nhưng những người chí thân như Tây Vô Tình, Tô Cuồng Ca, Tô Dật vẫn phái người đi thông báo.

Đợi sau này khi có cơ hội lại dẫn theo Liễu Nhược Hi trở về bái kiến bọn họ sau.

Ba tuần rượu, mặt Tô Dật cũng dần dần đỏ lên, bưng chén rượu đi mỗi một bàn, trưởng lão chư hầu của lục lục tam châu nhất hải đều đứng dậy nâng ly cạn chén với Tô Dật, nói chuyện chúc mừng, trong đó không tránh khỏi những lời khách sáo.

Trong đó Lâm Sương Bình của Thương Hải phân cung nhìn qua Tô Dật hôm nay mày kiếm mắt sáng, trong mắt không cầm được thưởng thức, còn cung chủ tân nhiệm của Trung Châu là Lãnh Vũ Ninh cũng mỉm cười, ánh mắt chúc phúc nhìn Tô Dật.

Bên trong đông đảo thân ảnh cường giả chỉ có Đan Hồng Công trước đó thi đấu Ngự Thiên Hồn là hơi có vẻ xấu hổ, tôn nữ Đan Như Huyên cũng chưa có mặt trong Ngự Thiên đại hôn hôm nay.

Tất cả khách nhân chào hỏi xong hết, Tô Dật đi đến một bên an tĩnh, thở một hơi thật dài, lặng lẽ trợn hai mắt hơi có vẻ mông lung, lặng yên vận chuyển nguyên khí, muốn ép rượu trong cơ thể ra một chút.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo cao trên hư không, sáng tỏ trong sáng, thuần khiết cao ngất, nhắm hai mắt lại đúng như mỹ nhân hoán sa, càng giống với mẫu thân Ấm Phù trong ấn tượng mơ hồ của mình.

- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi thành hôn rồi! Hai người ở đâu?

Cái mũi của Tô Dật chua chua thấp giọng kêu gào, lung la lung lay đi đến dưới một thân cây, mượn ánh trăng len lỏi lẳng lặng nhắm mắt lại.

Tô Dật đột nhiên cảm giác hơi choáng váng, ra sức lắc lắc đầu, cũng không muốn nghĩ lại chuyện thương tâm trong ngày vui này.

Xê dịch hai chân, dần dần xụi lơ tựa trên một cây đại thụ, nhắm hai con ngươi lại, lười biếng nuốt từng ngụm từng ngụm nước.

- Rượu này hậu vị thật to lớn!

Tô Dật than nhẹ một tiếng, lập tức chậm rãi thở ra một ngụm rượu đục ngầu từ trong đan điền.

Mùi rượu xông lên tận trời xen lẫn nhàn nhạt tia sáng năng lượng, dung nhập vào trong gợn sóng không gian.

Rượu đêm nay uống toàn bộ là Ô Mãng linh nhưỡng do Đoan Mộc Kình Thiên phân phó Cổ Nhạc lấy từ đoạn Kiếm Hồ tới.

Nghe nói, linh nhưỡng là do năm đó Đoan Mộc Kình Thiên lấy yêu đan từ Ô Mãng yêu thú trăm năm, lại phụ thêm nước biển vạn mét dưới Thiên Lan hải, dựa vào ba mươi hai loại linh thảo linh dược trân quý, ủ chế chín chín tám mươi mốt năm trọn vẹn mới thành.

Ngày đó lấy ra, căn cứ vào phán đoán của trưởng lão Dược Tông trong cung, chỉ một bình nhỏ Ô Mãng linh nhưỡng liền có thể so sánh được với đan dược Huyền phẩm cao giai, công hiệu trên cả đan dược Địa phẩm sơ giai.

Có hiệu quả cực kỳ thần kỳ đối với việc chữa thương của võ giả, mà đối với Ngự Hồn Sư còn có thể có công hiệu thần kỳ là bảo hộ linh hồn, tăng cường năng lượng linh hồn.

Trong bầu không khí sung sướng vui mừng, một trăm vò Ô Mãng linh nhưỡng nhanh chóng bị mọi người phân ra mà uống, vui vẻ không tả nổi!

Trong trận rượu, người tham dự yến hội kề vai sát cánh, gật gù đắc ý, liên tục rót bảo rượu vào trong miệng, cực thống khoái!

- Hây da! Liễu thành chủ, ta kính ngươi!

Tô Vân Thiên mạnh mẽ uống một ngụm, hai mắt lóe sáng, trong đôi mắt ửng đỏ lóe ra sự vui sướng.

- Tô lão gia tử, chén rượu này hẳn là ta kính ngươi mới đúng! Năm đó nếu không phải ngươi, Man thành sớm đã trở thành Tử Thành rồi! Bây giờ hai chúng ta gia còn kết làm thân gia, sau này càng phải đưa Man thành trở nên càng phồn vinh hưng thịnh hơn!

Liễu Tông Nguyên cũng lắc lư thân hình, lại đụng ly, bị người va chạm, chén rượu trong tay lắc lư, bảo rượu bị đổ mấy giọt, nhất thời đau lòng không thôi, mặt tỏ vẻ hối hận.

Long Phá Sơn chậc chậc lưỡi, không chút quan tâm đụng vào Liễu Tông Nguyên, uống một hơi cạn sạch bảo rượu trong tay.

- Các ngươi đừng cãi cọ nữa, đều cùng ta kính Cổ Nhạc trưởng lão trước đi, nếu không nhờ Cổ Nhạc trưởng lão, hôm nay các ngươi làm sao uống rượu này ở Ngự Thiên Cung được! Đúng không, lão Cổ đầu!

Nói xong, sâu trong hai con ngươi thất thần của Long Phá Sơn lóe lên, vươn cánh tay khoác lên trên cổ của Cổ Nhạc, hào phóng thoải mái cười to.

- Đây... xưng hô kiểu gì thế hả! Còn thể thống gì! Lão Long này thật là, say rượu đến lú cả rồi!

Cổ Nhạc lắc đầu cười khổ nhìn qua mấy vị chư hầu trưởng lão trước mắt, mấy lão huynh đệ này ngày bình thường bề bộn nhiều việc riêng, làm cung vụ phần mình, nào có cơ hội nâng cốc ngôn hoan như này!

- Nói ít thôi nói ít thôi, hôm nay là đại hôn của Tô tiểu tử cùng Liễu nha đầu. Đợi đến khi đại hôn của hắn cùng cung chủ, ta nhất định phải bắt các ngươi đều say không dậy được! Nào! Uống!

Lập tức, dưới sự nhiệt tình của Long Phá Sơn, chư hầu trưởng lão, từng cường giả đều uống hết rượu ngon trong tay.

Nâng chén rượu lên, duy chỉ có Cổ Nhạc trưởng lão là thanh tỉnh, đôi mắt đục ngầu nhưng không mất thần khẽ nhúc nhích, nhìn qua bóng đen trước người đang xuyên qua đoàn người thì trực tiếp chạy về phía vị trí của Tô Dật.

- Nào! Mọi người uống nào!

Khóe miệng của Cổ Nhạc hiện lên một nụ cười nhỏ không thể thấy uống một chén đầy, yểm hộ cho bóng đen kia.

Keng!

Hào quang nhàn nhạt bao phủ, một ý vị hạo đãng trầm hậu mà cổ phác, thuận mùi rượu làm thân cây chấn động vang lên tiếng sàn sạt.

Lúc này Tô Dật liếc qua các trưởng lão cách đó không xa đang ồn ào náo động ầm ĩ, mà toàn thân mình đang dần dần khô nóng, dược tính của Ô Mãng linh nhưỡng đang dần bay hơi trong cơ thể của Tô Dật.

Vừa mới rồi dưới sự khuyến khích của đám Đoan Mộc Kình Thiên cùng Long Phá Sơn, Tô Dật ít cũng đã uống đầy năm sáu vò rượu.

Hiện tại trong bụng tràn đầy rượu như là đã nuốt xuống mấy trăm viên đan dược Huyền phẩm cao giai, Tô Dật sao có thể không cảm thấy khó chịu được.

Đầu váng mắt hoa, khuôn mặt hơi say rượu mà phiếm hồng, Tô Dật nhíu mày, thở một hơi thật dài.

Lúc này lưng tựa vào đại thụ, kết xuất thủ ấn tu luyện, chuẩn bị tiêu hóa hoàn toàn luồng năng lượng to lớn này.

Xì xì!

Từng đợt khói trắng tỏa ra từ trên người Tô Dật, năng lượng to lớn dưới sự thôi hóa của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công mà hóa thành năng lượng tinh thuần dao động bên trong Huyền Linh Thần Mạch.

Năng lượng trào lên không ngớt, lúc qua hai mươi đạo huyền quan, ánh sáng thần bí như là một cái hút miệng hút hết năng lượng vào trong đó.

Xoẹt!

Kinh mạch trong nháy mắt bị năng lượng bao phủ, dần dần sinh thành một cái màn sáng thật mỏng ngăn cản tránh năng lượng qua quá mạnh làm kinh mạch bị nổ tung.

Năng lượng còn lại thì dần dần hóa thành trường giang đại hà tuôn vào trong khí hải đan điền, Thái Hư Thần Hải rộng lớn vô ngân lập tức phi tốc xoay tròn.

Ước chừng nửa ngày sau, mùi rượu của Tô Dật bay hơi gần như hết, sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng đen thẳng tắp hạ xuống trước người Tô Dật, nửa híp đôi mắt, hai tay khoanh lại, cười nhạt nhìn Tô Dật đang như lão tăng nhập định.

Lúc này, năng lượng to lớn giấu kín bên trong kinh mạch cũng bị tiêu hóa một phần nhỏ, chợt mở hai con ngươi ra liền trông thấy Đoan Mộc Kình Thiên cười nhẹ nhàng nhìn mình.

- Tửu lượng không được rồi tiểu tử! Chút rượu này đã bắt đầu chạy trốn?

- Rượu này của ngươi đã ủ bao nhiêu năm rồi, ta mới bao tuổi? Ngươi bao lớn, ta bao bé?

Tô Dật trợn trắng mắt, Đoan Mộc Kình Thiên khiêu khích kích thích Tô Dật đấu chí, nhất thời hắn đứng dậy, căm giận bất bình nói.

Cười khẽ hừ lạnh, Đoan Mộc Kình Thiên duỗi lưng mỏi, cổ vặn vẹo sang hai bên, nói.

- Không biết tốt xấu, rượu này là bảo vật, bình thường cho người bên ngoài một giọt ta cũng không nỡ! Lần này đại hôn để ngươi uống nhiều một chút, không hề có tác dụng xấu với ngươi! Cũng là vì củng cố căn cơ của ngươi đó! Mấy lần đại chiến này ngươi liên tục đột phá cực hạn, cho là đùa giỡn sao! Cho dù bây giờ không thấy có di chứng, về sau khó đảm bảo sẽ không có!