← Quay lại trang sách

Chương 2049

Tô Dật đương nhiên hiểu tâm ý của Đoan Mộc Kình Thiên, lập tức cười hắc hắc, nói cám ơn:

- Ân huệ của sư tôn, tiểu tử đương nhiên sẽ không quên!

- Tiểu tử thối! Đi thôi, để mấy lão tiểu tử ở chỗ này uống, chúng ta đi dạo một chút!

Đoan Mộc Kình Thiên hừ lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, bóng đen cực nhanh tựa như một thanh lợi kiếm trong màn đêm đi về phía Táng Thiên Hàn Địa, ánh mắt nhìn hướng Đoan Mộc Kình Thiên rời đi, bàn chân của Tô Dật điểm về sau một cái, cấp tốc mà đi.

Sau khi hai người biến mất, Cổ Nhạc vẫn nhìn chăm chú lên Thượng Quan Thiên Thần mà Tô Dật mang về, cũng chạy như bay theo hai người.

- Lão Cổ đầu, ngươi nói thật với ta đi, lão giả áo bào đen có phải là Kình Thiên cung chủ của chúng ta hay không!

Long Phá Sơn ợ một cái thật no nê, ngón tay nhắm ngay Cổ Nhạc, cả người lắc qua lắc lại lảo đảo không ngừng, mùi rượu xông tận trời.

Keng!

Vừa dứt lời, Long Phá Sơn liền giống như những người khác ngã xuống trên bàn, khò khè ngủ gục!

Ánh mắt hơi khép lại, ngồi trong một đám ma men, Cổ Nhạc trưởng lão vuốt ve sợi râu, từ lông mày nhạt nhòa, ánh mắt nhìn mấy nhân ảnh đi xa, buồn bã nói:

- Trân quý ngày hôm nay đi! Sau này Ngự Thiên Cung sẽ gặp nhiều trắc trở!

Táng Thiên Hàn Địa quanh năm băng tuyết, vạn năm không thay đổi.

Hai người trước sau đi vào tuyết nhai, chung quanh cương phong gào thét như là tiểu đao xượt qua quần áo bay phất phới.

Đồng thời nhìn toàn bộ Ngự Thiên Cung, hôm nay dưới núi Ngự Thiên Cung cực kỳ vui mừng, hoan thanh tiếu ngữ, lụa đỏ như là thủy triều đỏ liên miên tung bay.

- Hi vọng màu đỏ này sẽ không biến thành máu tươi!

Trong ánh mắt kiên nghị của Đoan Mộc Kình Thiên tỏa ra hàn ý, liên tiếp hít một tiếng.

Thuận theo ánh mắt của Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Dật nhìn về màu son phía dưới núi, ánh đèn diệu minh, nhất thời cũng giật mình.

- Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào động thủ với Ngự Thiên Cung! Cho dù Long Quảng cũng không được!

Bàn chân của Tô Dật hơi dùng sức, ánh mắt híp lại vì tuyết đang bay đầy trời.

- Long Quảng đương nhiên là đáng sợ, nhưng thứ mà ta lo lắng hơn chính là sức mạnh ẩn phía sau lưng Long gia!

Đoan Mộc Kình Thiên tiến về phía trước một bước, bên trong đôi mắt, nỗi khiếp sợ ăm đó bị đuổi giết vẫn còn lần nữa cuồn cuộn dâng lên.

Tô Dật quay đầu sang nhìn qua Đoan Mộc Kình Thiên đang nhẹ nhàng giật áo bào đen xuống để lộ ra tóc mai sương bạch, ánh mắt cương nghị như là ánh sao lấp lánh, do dự một chút vẫn hỏi.

- Sức mạnh đứng sau lưng Long gia? Sư tôn, ngươi đang lo lắng tới người ngoại vực truy sát ngươi sao?

Tô Dật mím môi, dỏng lỗ tai chờ Đoan Mộc Kình Thiên trả lời.

Trong lòng Tô Dật vẫn luôn lo lắng, nội tâm luôn có một giọng nói với mình, hai người này chính là cùng một người, nhất thời không tự giác hô hấp bắt đầu trở nên gấp rút.

Dưới màn tuyết một vùng trắng xóa, tiêu điều quạnh quẽ, hàn phong huyết sát thổi bay tóc đen của Đoan Mộc Kình Thiên.

Xoay đầu lại, khuôn mặt của Đoan Mộc Kình Thiên hiện ra sự nghiêm trọng chưa bao giờ có, nghiêm túc nói.

- Đúng!

Đoan Mộc Kình Thiên hơi khép hai mắt lại nói cho Tô Dật, bốn mươi năm trước, khi lần nữa gặp lại Tô Cuồng Ca, bản thân đã bị thế gia mài dũa đến tâm lực lao lực quá độ mới bảo Tô Cuồng Ca mang theo Lưu Ảnh thạch quay lại.

Mà bản thân thì giấu Giới Vực Châu ở trong cơ thể Bạch Giao, một mình trở lại Man thành chờ đợi Bạch Giao tụ hợp, đến lúc đó có thể mở ra thông đạo thời không, chạy ra khỏi Thiên Man đại lục.

Ngay lúc này, lão đầu ngoại vực truyền tống từ Ngoại Vực mà đến, đúng lúc ra ngoài từ Man thành bên, bị mình đụng phải.

Không biết nguyên nhân ra sao, lão đầu tử đó vừa thấy mình liền giống như điên, tuyên bố muốn giết mình, rơi vào đường cùng, Đoan Mộc Kình Thiên đã bị thương nên chỉ có thể kiên trì.

Hai người lại một lần nữa trải qua một trận đại chiến, cuối cùng bản thân cũng bị phong ấn bên trong thông đạo thời không, mà lão đầu kia thì bị mình đánh trọng thương, chạy vào trong Man thành.

- Bốn mươi năm trước?

Tô Dật cau mày, mẫu thân của Nhược Hi hai mươi năm trước khi Bất Tử Môn xâm chiếm thì chết đi, trước sau chênh lệch hai mươi năm so với lão đầu đến Thiên Man vực.

Chẳng lẽ, thời gian hai mươi năm này lão đầu đó vẫn luôn trốn ở trong giếng Man thành?

- Cũng không phải là không có khả năng!

Nhíu chặt lông mày, cuối cùng Tô Dật có chút trầm ngâm.

Thần giếng của Man thành là nòng cốt xây thành trì của Man thành, nghe đồn bên trong đó tràn ngập linh khí, linh vận kéo dài.

Nếu như mình bị trọng thương cũng sẽ trốn ở trong giếng.

Có chút trầm ngâm, Tô Dật cau mày, ánh mắt đảo qua trên người Đoan Mộc Kình Thiên, nghi vấn hỏi:

- Sư tôn, vậy vì sao ngươi lại cho rằng lão đầu này chính là chỗ chống lưng của Long gia?

- Long gia biết ta không chết, sau khi ta bị phong ấn không chỉ một lần tới Man thành, vì sao sau đó ở Man thành lại không có tin tức gì của lão đầu? Đổi lại ngươi là lão đầu kia, bị thương ở đại lục hạ đẳng như Thiên Man, ngươi sẽ đi tìm tông môn yếu thế để nhận bảo hộ sao?

Tô Dật lắc đầu, thấp giọng nói:

- Tất nhiên sẽ không, ta sẽ ước định với Long gia, để Long gia cung cấp bảo hộ cho ta, ta cũng có thể giúp Long gia nhanh chóng quật khởi!

Nghĩ tới đây, giờ Tô Dật mới hiểu được vì sao long tổ huyết mạch đang không ngừng bị loãng đi mà Long gia còn có thể đứng ngạo nghễ ở thủ vị của các thế gia.

Nghe vậy, Đoan Mộc Kình Thiên nhẹ gật đầu, mỉm cười, nửa ngày sau, quanh thân Tô Dật tuôn ra một luồng sát khí cuồng bạo.

- Tiểu tử, ngươi sao thế?

Tô Dật đột nhiên phun trào sát khí làm Đoan Mộc Kình Thiên có chút kinh ngạc, nhíu mày nói.

Tô Dật thở phào một hơi, cắn răng kể chuyện mẫu thân của Nhược Hi cùng Thất Thải Linh Lung Noãn bị đào cho Đoan Mộc Kình Thiên, lập tức ánh mắt của Đoan Mộc Kình Thiên lạnh thấu xương, nói.

- Hừ! Rất giống phong cách hành sự của lão đầu kia, âm hiểm độc ác!

Hai mắt phát ra màu đỏ, mắt trần có thể thấy sát khí như một màn ánh sáng bao phủ quanh thân Tô Dật, sát khí lạnh thấu khí thổi tan tuyết bay đầy trời.

- Ngay từ đầu lão đầu kia vì sao lại muốn giết ngươi?

Tô Dật dò hỏi.

Đoan Mộc Kình Thiên cau mày, song quyền nắm chặt, trầm giọng nói:

- Hắn chỉ hỏi ta một câu, vũ kỹ trên người từ đâu mà đến?

- Kỳ quái như thế sao?

Tô Dật có chút kinh ngạc, người ngoại vực này vất vả đuổi từ ngoại giới tới chỉ vì nói một câu nói như vậy, sau đó đại khai sát giới?

Đoan Mộc Kình Thiên gãi đầu một cái, cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Khi lữ hành ở các đại tinh vực, ta không nhớ rõ ta đã chọc tới ai!

Tuyết bay thổi qua gương mặt của hai người, hàn phong băng lãnh sắc bén như đao, như là hổ lang gào thét mở ra hàm răng lẫm liệt.

- Bất kể như thế nào, nếu lão đầu đó đang ở Long gia, vậy Long gia hẳn phải chết! Không chỉ vì ta, càng là vì sự an nguy của Ngự Thiên Cung, càng là vì thù hận trong lòng Nhược Hi!

⚝ ✽ ⚝

Một luồng khí lưu lao nhanh mà ra từ quanh thân Tô Dật, khóe mắt rung động, sát khí nồng đậm đến không thể tan làm chấn động vùng trước mặt rồi phá thành mảnh nhỏ.

Tu vi Nguyên Vực cảnh tam trọng gào thét như rồng, hóa thành một tấm lụa phóng tới lưng núi, tiếng ầm ầm trong nháy mắt bao phủ trong tuyết đầy trời.

Nhìn ở trong mắt, Đoan Mộc Kình Thiên nhẹ gật đầu, trong ánh mắt cũng có ngọn lửa nhấp nháy.

Ánh mắt từ đằng xa chuyển tới Tô Dật, Đoan Mộc Kình Thiên thở dài:

- Con đường này cũng không dễ đi! Cho dù ngươi đã cực kỳ ưu tú trong đám cùng lứa tuổi, nhưng trong một đại tinh vực như vậy, ngươi còn lâu mới đủ được! Nguyên Thiên cảnh nhiều nhất chỉ là tiêu chuẩn mạt lưu mà thôi! Sức mạnh sau lưng Long gia, ngươi có thể làm được bao nhiêu?