← Quay lại trang sách

Chương 2055

Cũng không mong muốn gì hơn, chỉ cần mỗi ngày ta có thể nhìn Long Á đội trưởng một chút, dù ta có chết cũng đáng giá!

- Phi!

Mấy tên tân binh đứng ở phía sau châu đầu ghé tai, trao đổi ánh mắt dâm tà.

Trong đó có một binh sĩ Long gia lớn tuổi, khuôn mặt trầm tĩnh, nghiêm túc nhắc nhở.

- Đều thu tư tưởng bỉ ổi trong lòng lại cho ta, Long Á đội trưởng cũng không phải bao cỏ! Mặt khác, nàng là cháu gái ruột của Long Khuê trưởng lão, những lươn nhỏ các ngươi vẫn còn muốn giữ mạng chứ?

Mấy chục người trong đội ngũ nhanh chóng yên tĩnh lại.

Nghe lão binh nói, con ngươi những lính tuần tra nhanh chóng khóa chặt, ánh mắt không tự giác cong lên, vô cùng sợ hãi.

Long Khuê trưởng lão có địa vị thế nào trong Long gia, chỉ cần ở trong Long gia một ngày sẽ rõ ràng.

Ông ta không chỉ là người dạy dỗ thiếu cung chủ Long Thương từ nhỏ đến lớn, mà ngoài mấy lão quái vật của Long gia thì ông ta là người có thực lực mạnh nhất.

Đương nhiên, tại Long gia, không một ai có thể sánh bằng Long Thần, cũng không có ai uy nghiêm có thể áp đảo Long Thần.

Trong lòng con em Long gia, Long Thần là thủ lĩnh Long gia, là chúa tể của cả mảnh trời đại lục.

Uy danh Long Thần, không ai dám phật ý.

Cổ họng nhanh chóng lăn lộn, ánh mắt mọi người từ dục vọng nóng bỏng nhanh chóng biến thành hoảng sợ run rẩy, thần sắc nghiêm túc, không còn dám biểu lộ tư tưởng không đứng đắn.

Trước sau cũng chỉ mất mấy hơi thời gian, thấy cánh tay xinh đẹp của Long Á phía trước vung lên, ra lệnh:

- Mang lên Bí Long thất, nhanh chóng đi mời Long Thương thiếu gia đến đây!

Bí Long thất, sân bãi Thiên Cung hội nghị trọng yếu.

Nói chung, những cuộc thảo luận ở Phạm Long Thiên Cung đều tuyệt mật.

Giờ phút này, trong không gian cũng không quá rộng rãi, vách tường bốn phía cùng trên cột trụ ở hành lang đều khắc phi long tại thiên, sinh động như thật, khí thế hùng vĩ.

Hoa văn trên bức tường truớc người là một mảng Kim Long lấp lánh trong mây, gấp như thiểm điện, thần uy hiển hách.

Răng dài móng vuốt giơ lên, trong miệng kim quang phun ra, như hủy diệt ngàn vạn sinh linh trên thế gian, thần thánh bá đạo.

Chân trước to lớn phối hợp với mảnh giáp vẩy rồng chiếu sáng rạng rỡ, lộng lẫy yêu kiều, càng hiển hiện lên sự tôn quý cao ngạo của Kim Long tại thiên.

Trong phòng, chỉ có Long Thương cùng Long Á, Long Thương ngồi ở vị trí đầu, Long Á ngồi tại phía Tây, hai người không nói gì.

Qua bốn tháng phục hồi, Long Thương đã có thể xuống đất đi lại, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, răng môi khô khóc, hốc mắt hãm sâu.

Sau khi Long Thương trở về, sớm đã không còn chí khí hào hùng như lúc trước khi tham gia Thiên Phong bài vị chiến, không còn là kẻ phù phiếm, kiêu ngạo khi sắp bước lên tuyệt đỉnh vinh quang.

- Khụ khụ!

Long Thương không ngừng ho khan, dùng sức quá độ, ho mà tim phổi như muốn lòi ra.

Long Á ngồi ở một bên lạnh lùng nhìn, sâu trong hốc mắt ẩn giấu mấy phần phẫn nộ.

Long Á nhìn thấy bệnh trạng của Long Thương, nháy mắt giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngước mắt hỏi:

- Thiếu cung chủ vẫn khỏe chứ? Ở chỗ ta còn có mấy bình Địa phẩm đan dược, hay để ta cho người mang tới cho ngươi.

Ngoảnh mặt làm ngơ, đầu lông mày Long Thương nhíu lại, một loại phẫn nộ cùng nhục nhã khi bị người ta khinh biểu hiện rõ, hàn ý tăng vọt.

- Ngươi thấy ta đáng thương hay cười nhạo ta?

Long Thương hung hăng trừng mắt nhìn Long Á, mắt nàng bỗng nhiên rủ mắt xuống, bộ dáng như làm sai chuyện.

- Ta không có ý đó, ta chỉ lo lắng cho thân thể của ngươi!

Long Á rụt rè nói, lạnh lùng mới vừa rồi ở trước mặt binh sĩ bỗng nhiên tan rã.

Bên trong Phạm Long Thiên Cung, người người đều rõ ràng, Long Á sùng bái cường giả, càng sùng bái thiên tài!

Long Thương là người trẻ tuổi nhất thế hệ Long gia, tự nhiên trong lòng Long Á thiếu niên phong lưu kia, là lựa chọn tốt nhất làm vị hôn phu.

Dù cho, Long Thương mười tám tuổi, nhỏ hơn Long Á bốn tuổi, Long Á cũng không cảm thấy ở Long gia, ai có thể cùng nàng phân cao thấp.

- Hừ!

Long Thương hừ mạnh một tiếng, ngoan lệ nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt lãnh triệt từ trên người Long Á chuyển đến Thánh Phong trưởng lão nằm trên đất.

Long Thương hơi khép mắt, đánh giá Thánh Phong thoi thóp nằm trên cáng cứu thương, ngưng mắt hỏi:

- Chuyện gì xảy ra? Sao hắn đã trở về rồi? Chẳng lẽ bại lộ sao?

Long Á gật đầu, suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhẹ nói.

- Lần này Thánh Sơn thi đấu, lực lượng toàn quân cắm nhiều năm qua gần như bị diệt, Thánh Phong ở Long gia cũng là một người mạnh mẽ, theo mật báo về Long gia, Úy Trì Trường Phong, Thánh Hỏa còn có Thánh Thanh, Thánh Quân cũng chết hết rồi.

Nghe vậy, sắc mặt Long Thương bỗng nhiên khó coi, ngũ quan vặn vẹo cực kỳ dữ tợn, thất thanh nói:

- Tại sao có thể như vậy! Thiên Man ai có loại năng lực này?

Long Á hít sâu một hơi, sắc mặt âm lãnh oán độc, lạnh nhạt nói:

- Mật nhân Long gia trở về trước vì sợ bị bại lộ, mới mang về tin tức nhiều như vậy, có điều trong thi đấu hắn trông thấy một người.

Ánh mắt Long Thương nhanh chóng dao động, ngón tay cầm góc bàn bắt đầu phiếm đỏ, lạnh giọng hỏi:

- Ai! Nói cho ta!

- Ầm!

Đại môn Bí Long thất trong nháy mắt mở ra, một cỗ long uy mênh mông kim sắc từ bên ngoài như cuồng phong tuôn ra cuồn cuộn.

Không gian gợn sóng nháy mắt lôi cuốn năng lượng to lớn, tràn ngập cả gian Bí Long thất.

- Gia gia!

Mặt Long Á giãn ra, cười đứng dậy, ánh mắt rơi vào lão giả trong gió lốc kim sắc.

Trong gió lốc, một đôi mắt với đầy nếp nhăn che kín đầy tức giận, chính là Long gia trưởng lão - Long Khuê.

Long Khuê lắc trường bào màu tím một cái, nhìn Thánh Phong trưởng lão nằm trên mặt đất, rung động từ sâu trong khóe mắt xẹt qua.

- Bẩm thiếu cung chủ, là Tô Dật! Thánh Sơn thi đấu bị Tô Dật một tay phá hư, tất cả kế hoạch của Long gia bị xáo trộn!

Khóe miệng Long Khuê co giật, quét mắt nhìn dư quang trên người Long Thương.

Vì Long Khuê đến mà Long Á khá vui vẻ, nhưng trong nháy mắt khuôn mặt âm trầm xuống, miệng có chút mở ra, thấp giọng nói:

- Tô Dật! Là cái tên ở Thiên Phong bài vị chiến đả thương thiếu cung chủ sao?

- Tô Dật! Tô Dật! Hay cho một tên Tô Dật!

Bóp mạnh một cái, góc bàn dưới bàn tay của Long Thương lập tức hóa thành bột phấn.

- Ầm!

Tiếng động vang lên không ngớt, tro bụi bay phiêu đãng không trung, năng lượng trong không gian gợn hóa thành bột phấn.

Miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt Long Thương khí cấp công tâm.

Long Khuê cùng Long Á vội vàng đỡ lấy, năng lượng từ trong tay Long Khuê nhẹ nhàng truyền vào trong cơ thể Long Thương.

Thật lâu sau, Long Thương mới dần dần khôi phục lại bình tĩnh, khí tức thâm thúy vô biên vô hạn, lạnh nhạt nói:

- Bây giờ hắn ở đâu? Vì sao còn không bắt hắn trở lại!

Long Khuê lắc đầu, nhìn Long Thương, trong lòng đối với sự phẫn nộ mà choáng váng đầu óc có chút thất vọng, ngưng tiếng nói:

- Long Thần hạ lệnh, Tô Dật là một quân cờ rất quan trọng, ngươi không thể đụng vào hắn, mà bên trong Long gia có người bảo đảm cho hắn!

Long Thương cùng Long Á liếc nhau, kinh hãi trào lên đôi mắt.

Long gia trừ Long Thần, còn ai có năng lượng như vậy?

- Là lão đầu tử sao? Ngay cả ta lão cũng không cứu, vì sao muốn bảo đảm cho tên hỗn đản kia!

Long Thương cuồng loạn, gào thét chất vấn Long Khuê.