Chương 2056
Ánh mắt Long Khuê trong nháy mắt trầm xuống, bàn tay áp trên người Long Thương, xoa dịu xúc động của hắn.
Qua một lúc lâu mới chậm rãi quát lớn với Long Thương:
- Lão gia tử cùng Long gia ta từ trước tới nay chỉ là quan hệ hợp tác, ngay cả Long Thần cũng không dám tuỳ tiện vi phạm, Thiếu cung chủ nói lời này dường như có chút không đúng rồi.
Long Thương ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng, có chút thoả hiệp, nháy mi nói:
- Được! Ngươi nói tiếp đi, Thánh sơn thi đấu bị hắn phá hư, Long gia cũng ngồi xem mặc kệ thật sao?
Thở phào nhẹ nhõm, Long Khuê có chút suy nghĩ, đi tới bên người Long Á, trả lời.
- Trên người Tô Dật có quá nhiều thần bí, Long Thần rất hứng thú với hắn. Từ sau khi biến mất ở bài vị chiến, Long Thần luôn nghi ngờ hắn có tiếp xúc cùng Đoan Mộc Kình Thiên! Nhưng căn cứ theo mật báo Long gia cùng bày kết giới, cũng không tìm được tung tích của Đoan Mộc Kình Thiên! Cho nên trước khi lão gia tử tìm được Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Dật không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ!
Ngây người tại chỗ, Long Thương lại không ngờ sâu kiến ngày đó mình chẳng thèm ngó tới lại được phụ thân cùng lão gia tử coi trọng như vậy.
Hắn từ nhỏ thiên phú tài trí hơn người, lại chỉ có thể như phế nhân trốn ở trong Thiên Cung.
Nghĩ tới đây Long Thương lại càng thêm tức giận vô cùng, lạnh nhạt nói:
- Phụ thân vẫn còn ở Hỗn Loạn vực, người biết tất cả rồi sao?
Long Khuê nhẹ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía Long Á bên cạnh, ra hiệu nàng làm cho Thánh Phong tỉnh lại.
Lập tức đi lên trước, tận tình khuyên bảo.
- Long Thần tất nhiên biết, ngài bảo ta chuyển đạt cho thiếu cung chủ, hiện giờ Long gia nhất định phải làm hai chuyện, thứ nhất tìm ra huyết mạch khác của Long gia, mở ra Kim Long bí cảnh, thứ hai là tìm được Đoan Mộc Kình Thiên. Tìm được hắn thì có thể tìm được Kim Trấn Thiên thạch, lão gia tử vui vẻ sẽ trợ giúp Long gia hưng thịnh trở lại, đến lúc đó cho dù huyết mạch bị pha loãng cũng không sợ!
Nghe vậy Long Thương liền rơi vào trầm mặc.
Long Khuê vỗ nhẹ vai hắn, an ủi Long Thương:
- Thiếu cung chủ an tâm chớ vội, muốn thành đại sự phải ẩn nhẫn.
- A!
Lúc này tiếng kêu rên đau đớn từ dưới đất truyền đến, mùi vị máu tanh lại lần nữa tràn ngập ra.
Thánh Phong tỉnh lại ôm chân trái đã bị mất đi, thống khổ tru lên, da mặt nhăn nheo nhíu lại một chỗ, khổ sở không thôi.
- Đừng kêu nữa, rốt cục Thánh sơn đã xảy ra chuyện gì?
Long Khuê cười lạnh một tiếng.
Thánh Phong cố gắng chịu đau đớn trong lòng, nói sơ qua quá trình thi đấu cùng những tin tức cơ bản giống như mật báo gửi tới Long gia.
Ba người nhìn nhau, đều hiểu rõ trong lòng, Thánh Phong chỉ biết khóc lóc, khẩn cầu.
- Thiếu cung chủ, Long Khuê trưởng lão, nhất định phải cứu ta! Thánh sơn bị cẩu tặc Tô Dật kia hại thành dạng này, thù này không thể không báo!
Long Khuê cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi về phía Thánh Phong, hốc mắt Thánh Phong trong nháy mắt co lại, thấy ớn lạnh cả người.
Thấy Thánh Phong đã như phế nhân, Long Khuê nhún vai nói:
- Cứu ngươi sao? Vì an bài các ngươi, Long gia đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bây giờ lại bị một tiểu hỗn đản phá vỡ toàn bộ? Cho dù báo thù giúp ngươi, để ngươi tiếp quản Thánh sơn, ngươi còn có uy vọng sao?
Bỗng dưng mặt Thánh Phong xám như tro, ánh mắt tuyệt vọng dừng trên vách tường kim Long, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ cứ để như vậy?
- Không để như thế, vậy ngươi muốn thế nào?
Ánh mắt Long Thương cũng trở nên âm lãnh.
Sau khi xác nhận thái độ của ba người, Thánh Phong cười thảm một tiếng, gật đầu khổ sở nói:
- Được! Long gia đã như thế, xem ra tại hạ cũng không cần ở lại!
- Chờ đã!
Long Khuê quay người nhìn Thánh Phong trưởng lão đang bắt đầu bò ra ngoài, lời nói lãnh đạm chậm rãi tuôn ra.
Thánh Phong quay đầu, câu tiếp theo của Long Khuê khiến hắn càng thêm thất vọng đau khổ:
- Đừng đi vội, lưu lại chân kia để Long gia làm phân bón!
Vừa nói, Long Khuê vừa từng bước tới gần, long văn màu vàng nhạt trong nháy mắt trải rộng toàn thân.
Hai tay quét ngang, một luồng long uy mênh mông theo đó lao nhanh ra ngoài.
Đột nhiên, ánh mắt Thánh Phong lập tức co lại, một nửa thân thể không ngừng trượt trên mặt đất, kéo ra một đoạn dấu vết huyết sắc thật dài, thân thể điên cuồng co quắp.
Cánh tay bị hắc ám chặn lại, Thánh Phong gấp gáp nói:
- Khoan đã, trưởng lão, ta có bí mật của Tô Dật, có thể trao đổi! Đúng, ta còn có một bí mật lớn có thể đổi mạng của ta, đổi được một mạng cho ta!
Ánh mắt cầu xin nhanh chóng quét qua ba người, khoé miệng Thánh Phong bởi vì sợ hãi đã sớm co rúm lại.
Long Khuê cười lạnh một tiếng, nâng cao cằm tràn ngập chòm râu bạc như tuyết, vô cùng hứng thú nói:
- Nói nghe xem thử!
Nghe chuyện vui như thế, Thánh Phong thay đổi tư thế, như chó mất chủ quỳ gối dưới chân Long Khuê, run rẩy nói:
- Trong tay Tô Dật có một thanh kiếm, là Thánh Vương Đế Quân kiếm của Thánh sơn chúng ta!
- Thì sao?
Long Thương cau mày, nghi hoặc không hiểu.
Thân thể Thánh Phong run rẩy, không ngừng run như bị sốt rét, đôi môi khô khốc bắt đầu cà lăm, đứt quãng giải thích.
- Bên trong Thánh Vương Đế Quân kiếm ẩn giấu Thánh Vương khí của Thánh sơn chúng ta! Là bảo khí khai sơn Thánh sơn, nhưng thiếu cung chủ, trưởng lão có chỗ không biết! Thánh Vương Đế Quân kiếm cũng là Thiên Phong thần kiếm, là kiếm do đệ nhất Thánh Vương lấy được từ Thiên Yêu tông, nhờ nó Thánh sơn mới phát triển rất nhanh trong gần vạn năm nay.
Lời vừa nói ra, sắc mặt ba người bỗng nhiên biến ảo, Long Khuê đột nhiên nhấc Thánh Phong lên, thấp giọng nói ra:
- Ý của ngươi là Tô Dật chính là dư nghiệt Thiên Yêu?
Long Khuê khí tức mênh mông, Thánh Phong trọng thương sắp không chống đỡ nổi, khuôn mặt trắng bệch, điên cuồng gật đầu nói.
- Ngày đó ở Linh Cổ thôn, dư nghiệt Thiên Yêu thề sống chết muốn hộ tống một thiếu niên chạy thoát, bây giờ nghĩ lại chắc chắn chính là Tô Dật!
Nghe xong thân thể Long Khuê đột nhiên rung động, lâm vào trầm tư, Bí Long thất chỉ còn lại có tiếng thở dốc kịch liệt của Thánh Phong.
- Quả nhiên là thế!
Long Khuê trầm ngâm ngước mắt, vẻ mặt lại lần nữa kích động, nhìn Thánh Phong trưởng lão đang vô cùng mong đợi phía dưới, tiếp tục nói.
- Có bí mật lớn hơn? Nói ra sẽ tha cho ngươi được sống!
Ba người cùng nhìn về phía Thánh Phong.
Chuyện Tô Dật nghe qua đã đủ rợn người, chẳng lẽ còn có chuyện kinh khủng hơn?
Khoé miệng Thánh Phong cười một tiếng, mắt thấy mạng nhỏ được đảm bảo, có chút thần bí nhẹ giọng nói:
- Liễu Nhược Hi là Thất Thải Linh Lung thần thể!
- Không nhìn lầm chứ?
Long Khuê rống to một tiếng, mặt lộ vẻ kinh sợ, ngồi xổm xuống, cẩn thận nghe Thánh Phong nói chuyện.
Qua một lúc lâu, Long Khuê xoay ngươi lại, cao giọng cười nói:
- Chúc mừng thiếu cung chủ, thương thế của ngươi sẽ nhanh khỏi hẳn! Thất Thải Linh Lung thể là thần thể thượng cổ, nó là thần dược trị liệu bệnh, chẳng những có thể khỏi hẳn, còn có thể siêu việt hơn trước, thành tựu vô thượng thần tích.
Long Thương kiến thức rộng rãi tất nhiên biết rõ, trên mặt chợt lộ ra vẻ hưng phấn, thiếu chút đứng lên, ngược lại ngồi xuống, mắt tỏa ánh sáng long lanh, trầm mặc không nói.
- Thế nào?
Long Á dò hỏi, mày nhíu chặt.
Nhìn thấy cảm xúc Long Thương biến hoá, Long Khuê cũng nhớ tới trong nhà cũng có một lão gia tử chờ đợi Thất Thải Linh Lung thể.
Long Khuê tới bên cạnh Long Thương, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ cần về trước bẩm báo Long Thần đại nhân! Về phần viên Linh Lung noãn này cho ai, chỉ có mời Long Thần ra mặt, ta cũng sẽ tranh thủ cho Thiếu cung chủ. Hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao lấy được Thất Thải Linh Lung noãn!