Chương 2058
Tô Dật nhẹ gật đầu, vẫn không buông bỏ, nỗ lực tìm kiếm tin tức trong đầu, ngưng giọng nói.
- Bên trên bộ Long Tổ Dược Kinh ghi lại cũng chỉ có hình dáng cùng công dụng của Thiên Tương Nhị, còn Thác Mạch Đằng, Tuyết Yên Thảo, Dưỡng Tinh Thần Nê sư phụ đều chỉ ghi khái quát.
Nghĩ tới đây Tô Dật có chút nhục chí, Xích Phi Hồng cười ha ha.
- Nếu dễ dàng như vậy, ta còn có thể mang hình dáng hiện tại sao?
- Thì được chút nào hay chút đó, đã có ghi chép, ta cũng không tin không tìm thấy.
Nhìn chằm chằm tiếng nổ lốp bốp trong đống lửa, trong đôi mắt Tô Dật phát ra một vòng kiên quyết, nhẹ nhàng nắm chặt quyền.
- Thiên Tuyết, sư phụ, còn có ngươi, Xích Phi Hồng! Ta nhất định sẽ giúp các ngươi đạt được ước muốn! Còn dược liệu trân quý, ta đi khắp Thiên Man cùng sẽ tìm được, không, ta sẽ ra bên ngoài Thiên Man tìm!
Trong lòng Tô Dật không ngừng lặp lại, nhìn sang Xích Phi Hồng, ý niệm trong lòng càng thêm chắc chắn.
Xích Phi Hồng giống như u linh xuyên thẳng qua giữa rừng núi, lại không nghĩ Tô Dật coi trọng mình như thế, thấp giọng nói.
- Hiện tại cũng nhận ra gần đủ thảo dược rồi, bước kế tiếp thế nào? Chúng ta thật sự tới Vân gia sao?
Nói xong Xích Phi Hồng nhếch miệng, trong ánh mắt tràn ngập kiêng kị.
Vân gia là truyền thừa thế gia trong vạn năm gần đây, thế nhưng lại không hề kém cạnh gì so với một Long gia siêu nhiên.
Có điều mấy chục năm gần đây không tranh đấu cùng Long gia mà thôi.
Nghĩ tới Vân Tiên Cổ Tông, Tô Dật nhẹ gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp, tâm thần khẽ động nói:
- Không thể không qua!
Vốn đã có lời hẹn ba tháng cùng Vân Trung Ly trên Thiên Phong bài vị chiến, đến hẹn liền muốn tới nhà Thượng Vân.
Bởi vì không biết đường đi, nên kéo dài tới bốn tháng.
Tô Dật cúi đầu, không biết lão quái vật Vân Trung Ly kia nghĩ thế nào về hắn?
Rốt cục Vân Tinh rơi xuống ở đâu, nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật trở nên hốt hoảng.
Một vấn đề quan trọng bày ra trước mặt Tô Dật:
- Làm sao đến Vân gia? Một nơi như thế gia cũng sẽ không có biển chỉ đường!
Tô Dật gãi đầu một cái, ánh mắt nhờ giúp đỡ lại lần nữa nhìn chăm chú trên người Xích Phi Hồng.
Thân thể rời rạc trong suốt của Xích phi Hồng phiêu đãng trong rừng cây, nghe tới đó, ánh mắt bắt đầu ngưng trọng, quay đầu, sờ râu nói.
- Mỗi một thế gia đều có phương pháp kết ấn đặc biệt, có thể chuyển dùng để khai mở một thế giới nhỏ, nếu như đi không đúng cách thì cả một đời cũng không thể đi vào, cái này không nằm trong phạm vi hiểu biết của ta.
Nghe vậy Tô Dật lại bắt đầu nghĩ khó, nhún mũi, buồn bực nói:
- Ngày mai rời khỏi Vân Châu trước! Dù sao Vân Tiên Cổ tông chắc chắn không có ở Vân Châu.
Dứt lời, trong đêm tối, Tô Dật ngồi ngay ngắn ở đó, xung quanh hắn là dế mèn côn trùng kêu vang, hoa núi thơm lừng.
Trên trời trăng sáng đầy sao, một phong cảnh tĩnh mịch tuyệt vời.
Trong mây riêng có "Vân trên Châu thanh danh tốt đẹp, như thế xem ra cũng không phải quá khen.
Nhưng tối nay Tô Dật không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp này, một chuyện quan trọng hơn đang bày ra trước mắt.
Huyết mạch Long tộc!
Trong vạn năm, tổng cộng có tám người đạt được truyền thừa từ chỗ Ngũ Trảo Kim Long, Phạm Long Thiên cung là truyền thừa đệ nhất.
Mà gần đây Hàn Vũ Long cùng Thượng Quan Thiên Thần đều được hắn tìm thấy, còn những huyết mạch Kim Long khác ở đâu?
Những huyết mạch này có còn lưu lại hay không?
Hay cũng bị Long gia để mắt tới?
Trừ cái đó ra, bản thân hắn chính là thống lĩnh Thần Long, từng định ra khế ước với Ngũ Trảo Kim Long.
Sau Nguyên Tông cảnh, Tô Dật đáp ứng Ngũ Trảo Kim Long sẽ lại đi tìm bọn họ, từ đó tìm hiểu bí mật đại kiếp Thái Cổ.
Hiện giờ thời gian cũng sắp tới rồi.
Bởi vậy sau khi tới Vân gia, Tô Dật quyết định ngay lập tức chạy về Hỗn Loạn vực.
Bỗng nhiên phương hướng cuối cùng được xác định rõ.
Tâm tình bực bội của Tô Dật cũng dần dần yên tĩnh trở lại, nhanh chóng kết xuất thủ ấn, âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, bắt đầu thu nạp nguyên khí thiên địa.
Trong đầu, Tô Dật xem lại thảo dược bên trong Long Tổ Dược Kinh, ôn tập lại một lần về lý luận chữa bệnh.
Tô Dật biết, cho dù bản thân chưa từng học qua bất kỳ dược lý nào, nhưng quyển sách này dựa vào huyết mạch Kim Long mà thường xuyên được cập nhật, sửa chữa, cực tốt đối với khí tức Kim Long của hắn.
Vân Châu có núi cao đất bằng, vị trí địa lý được trời ưu ái, Tô Dật tu luyện dần dần tiến vào cảnh giới giác ngộ, quanh không trung tràn ngập hào quang thần dị.
Vòng sáng trước người hấp thu tinh hoa của trời đất giống như nam châm, năng lượng không gian hoá thành từng tinh thạch ánh sáng xuyên qua lỗ chân lông.
Kinh mạch bên trong cơ thể nhanh chóng phun trào, đâu vào đấy, quanh da thịt ôn nhuận lại lần nữa phun ra hào quang ngọc chất, sáng chói loá mắt.
Trên bầu trời đầy sao, thần sơn Vân Châu trong đêm tối, hơi nước tràn ngập.
Vốn là nhìn đỉnh núi Mặc Lam nơi xa, luôn cảm giác hơi nước mông lung, tựa như dây lụa cuộn giữa sườn núi, lượn lờ vây quanh, tươi thắm thành tiên.
Tối này, Tô Dật liền ở sâu trong đám mây mù.
Bên trong sắc núi mông lung, từng chút tinh quang bắn ra mà xuống, ánh trăng mê hoặc lòng người, gió nhẹ thổi qua.
Thời gian giống như đồng hồ cát, từng giây từng phúc lặng lẽ trôi qua, mọi thứ trong núi cao đều tiến vào trạng thái ngủ đông.
- Ầm ầm!
Cách chỗ đất bằng Tô Dật ngồi có một khu rừng kim quang rộng lớn, đột nhiên bộc phát ra tiếng thú gào kịch liệt cùng tiếng đánh nhau.
- Ngao!
Thú rống chấn động thiên địa, xé nát màn đêm yên tĩnh, ngôi sao trên trời cũng bị rung động mà rơi xuống.
Cuồng phong gào thét, thú khí bay vút lên.
Lôi phong to lớn trên mặt đất như màng nhện nứt ra, Kim Qua gầm thét ở xa, chỗ sâu trên cao không còn yên tĩnh!
Tô Dật đang tu luyện đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng cõng lên một gùi thuốc bên cạnh.
Chỉnh sửa thần sắc, thu liễm lại khí tức tu vi, như khỉ nhỏ keo trèo qua từng tầng gai.
Cùng một thời gian, Xích Phi Hồng hoá thành một vòng hào quang bay vào trong đầu Tô Dật.
Tìm một tảng đá lớn che người, xuyên qua khe lá nhìn đám người trước mắt. Trong đêm tối, hai con người Tô Dật óng ánh tĩnh mịch, cảnh giác nhìn đám người tới lui bên dưới.
Chỉ thấy bên trong núi rừng, số người kỳ thật cũng không nhiều, trong đó có hai thiếu niên mộc mạc tay cầm trường thương, thiết côn, đang đối kháng với một Man ảnh Hắc Trư Nguyên Hư cảnh đỉnh phong.
Mấy người vây quanh Man ảnh Hắc Trư bên trong, dùng cước bộ đơn giản phối hợp với trận pháp, tận lực trì hoãn thời gian.
Mà một bên khác, hai ba thiếu nam thiếu nữ tuổi tác hơi nhỏ canh giữ ở bên cạnh một nam tử trung niên.
Thiếu nam thiếu nữ thất kinh, đang nhanh tay nhanh chân cầm máu cho hắn, thoạt nhìn bị Man ảnh Hắc Trư làm trọng thương.
- Lỗ đại bá, người cố chịu đựng, những người khác sẽ tới cứu chúng ta!
Nằm trên cáng cứu thương được chế bằng trúc, nam tử được xưng là Lỗ đại bá, trên ngực có hai miệng vết thương máu me đầm đìa, không ngừng tuôn ra đỏ thẫm.
Hai mắt Lỗ đại bá khẽ mở, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua mấy thiếu nam kiên nghị bị Man ảnh Hắc Trư bức ép liên tiếp lui về phía sau, thậm chí một người đã bị húc bay mấy mét, trong nháy mắt sắc mặt hoảng sợ.
- Bọn Tiểu Lỗi, A Ngưu không đánh lại súc sinh này, các ngươi chạy mau, đừng quan tâm tới ta!
Lỗ đại bá giãy dụa muốn ngồi dậy, trong nháy mắt động tới thương thế ở ngực, máu tươi lần nữa lại tràn ra.