← Quay lại trang sách

Chương 2059

Trước người, mấy thiếu niên đang đấu với Man ảnh Hắc Trư đều mang ánh mắt kiên nghị, khuôn mặt tỏ vẻ thấy chết không sờn.

Cho dù hai tay đã sớm run rẩy không ngừng vẫn không hề thối lui, sắc mặt cương nghị kiên quyết!

Thiếu niên vừa rồi bị húc bay dáng người cường tráng như trâu, nằm trên mặt đất, xem ra vừa rồi cũng không bị trúng chỗ trọng yếu.

Lắc lắc đầu, thiếu niên liền nhanh chóng bò lên từ trên mặt đất, tiếp tục gia nhập vòng chiến, tức giận quát.

- Lỗi ca, A Ngưu ca, ta tới giúp các người.

Thiếu nam bị hất bay trừng to mắt sáng, sát ý lẫm liệt.

Mấy thiếu niên, hai Nguyên Chân cảnh cửu trọng, một Nguyên Hư cảnh nhị trọng lại cầm trong tay vũ khí bình thường vung vẩy kín không kẽ hở, uy vũ dũng mãnh.

Các thiếu niên ngươi tới ta đi, tốc độ dưới chân vững vàng, phối hợp thoả đáng, tuy bản thân có tu vi thấp, nhưng cũng miễn cưỡng có thể giằng co với Man ảnh Hắc Trư.

Tô Dật ở một nơi bí mật quan sát lại vô cùng nghi ngờ, từ đó cảm giác được một chút cổ quái.

Nhỏ tuổi nhất trong đám thiếu niên này ước chừng mười một mười hai tuổi, có thiên phú nhưng tu vi võ học thấp.

Kỳ quái chính là, ba người thiếu niên đều có thể dựa vào sức mạnh huyết nhục bản thân cường đại tranh đấu mấy hiệp với Man Trư vô cùng to lớn này.

Đổi lại là người bình thường đã bị húc bay, cho dù không trúng chỗ yếu hại cũng phải đi đời nhà ma, huống chi chỉ là một hài tử vị thành niên!

- Súc sinh này giống như cố ý kéo dài thời gian, không ra tay quá nặng.

Đứng ở một nơi bí mật gần đó, ánh mắt Tô Dật trong trẻo, mày nhíu chặt, Nguyên Hư cảnh đỉnh phong, đã bước một chân vào Nguyên Hoàng cảnh, sao có thể bị mấy tiểu hài tử bình thường xoay quanh?

Qua nửa ngày Tô Dật mới khẽ nói một tiếng, quyết định xem lát nữa, lấy ra một viên Toa Ảnh Đan từ trong túi không gian ngậm vào miệng.

Khi tu vi cùng khí tức đều hạ xuống Nguyên Hoàng cảnh, Tô Dật nhanh chóng dịch dung thay đổi, biến thành một thanh niên bình thường hai lăm hai sáu tuổi.

Đánh giá tình hình chiến đấu, Tô Dật càng xem càng lắc đầu, khoé miệng khẽ nâng lên nụ cười quỷ dị, xem ra trong núi sâu Vân Châu này cũng ẩn chứa không ít bí mật!

- Nơi này là cao sơn Vân Châu, ít ai lui tới! Hơn nữa đêm tối mà bọn họ lại xuất hiện ở đây! Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Tô Dật hỏi Xích Phi Hồng.

- Sao còn muốn cứu?

Xích Phi Hồng nhíu mày, rõ ràng không muốn Tô Dật quản chuyện này.

Tô Dật từ chối cho ý kiến, tiếp tục quan sát biến hoá trong rừng rậm phía trước, linh hồn nhanh chóng trải rộng ra, chuẩn bị vào thời điểm nguy hiểm xuất kích.

Chỉ một thoái, trong tâm hải Tô Dật hiện lên điện lưu, nâng mắt lên, thần thức nhạy bén tràn ngập quanh không trung, phát hiện trên núi đối diện vẫn tồn tại một luồng khí tức cường giả vô cùng nồng nặc.

- Có người!

Ánh mắt hơi khép lại, lông tơ toàn thân Tô Dật dựng thẳng, thân hình cũng vô ý thức trốn đi.

Sau khi nấp sau tảng đá lớn, sắc mặt Tô Dật ngưng trọng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng toát ra từ trong hốc mắt.

Thấy sắc mặt Tô Dật có chỗ không đúng, Xích Phi Hồng lần theo ánh mắt Tô Dật nhìn lại, kinh ngạc nói:

- Wow! Cường giả Nguyên Tông cảnh?

Tô Dật trầm mặc gật đầu, nhanh chóng ngưng kết thủ ấn, khí tức viễn cỗ thê lương cuồn cuộn trong nháy mắt bao trùm cả mảnh rừng núi, nhất thời thấy rõ vị trí cụ thể của cường giả.

- Dã trư này là do cường giả kia dẫn tới, hơn nữa còn nghe lệnh của người kia! Thú vị thật.

Tô Dật ngồi xổm người xuống, hai con ngươi như điện, truyền âm lại cho Xích Phi Hồng.

Nghe vậy sắc mặt Xích Phi Hồng cũng dần dần âm trầm, một cường giả Nguyên Tông cảnh lại muốn đi đánh cướp một đám võ giả cấp thấp?

Mưu đồ gì? Lại vào lúc hơn nửa đêm?

Việc này xảy ra ở đâu cũng là một trò cười.

Nhưng Tô Dật là người mang Yêu Huyễn Diệu Điển, lại có sức mạnh cổ quái khiến tất cả Man Yêu Thú đều sợ hãi, Xích Phi Hồng không thể nào không tin.

- Chẳng lẽ đám người này cũng không hề đơn giản như bề ngoài?

Xích Phi Hồng thấp giọng nói ra.

Sắc mặt Tô Dật băng lãnh, quay đầu nhìn sang thế cục, trong mắt loé lên một tia quang mang, ngưng thanh nói:

- Không thể nào, tu vi mấy người thiếu niên này thấp thật!

- A!

Nhìn chiến cục phía xa, Man ảnh Hắc Trư cuối cùng như đã chơi ngán, răng nanh trong miệng hiện ra, hàn quang trong vắt, sát ý ngập trời!

Chỉ thấy đầu to của Man ảnh Hắc Trư hất lên trời, thân thể như gò núi, phối hợp với răng nanh lạnh thấu xương trên không trung đột nhiên tạo ra một đường vòng cung lớn!

- Ầm vang!

Man ảnh Hắc Trư công kích với sức mạnh rất lớn, thả ra hồ quang như bẻ gãy nghiền nát, nhẹ nhàng khẽ động liền xông phá trận pháp mấy thiếu niên vây quanh!

- Ngao!

Nơi xa, Man ảnh Hắc Trư một chiêu đắc thủ, bên trong ánh mắt lộ ra hung quang, hai chân sau đạp về phía sau.

Cơ bắp nhảy lên như sừng thép của rồng, mắt trần có thể nhìn thấy hào quang màu tím thẫm từ quanh thân chầm chậm tản ra.

- Không ổn! Súc sinh này muốn ra một chiêu cuối cùng! Nó không muốn tiếp tục dây dưa!

Tô Dật thầm kêu một tiếng không ổn, ánh mắt liếc nhìn đỉnh núi đối diện, tinh quang cường giả ẩn núp trong tối kia khẽ động một cái, thân ảnh bay ra.

- Ầm!

Lúc này ba tên thiếu niên đã hoàn toàn mất hết khí thế, hiện giờ mới ý thức được Man ảnh Hắc Trừ vẫn chưa dùng hết toàn lực, thì ra một chiêu tùy ý cũng đủ đánh bay ba người bọn họ.

Mắt thấy thân ảnh phô thiên cái địa như thái sơn đè xuống của Man ảnh Hắc Trư, ba thiếu niên mới ngã xuống đất, tròng mắt đột nhiên co lại, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, đã sớm nhắm mắt lại.

- Nghiệt súc, không được thương tổn trẻ nhỏ, hướng về phía ta đây!

Phía sau, hai mắt Lỗ đại bá trợn trừng, gân xanh nổi lên.

Vết thương trước ngực bỗng nhiên vỡ ra, vẫn không thể làm được gì, chỉ có thể trở mắt nhìn Man ảnh Hắc Trư đè xuống!

- Ngao!

Hắc ảnh trong nháy mắt bao trùm mấy thiêu niên, Lỗ đại bá cùng mấy đứa bé nhỏ kia tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nữa.

- Ầm ầm!

Long trời lở đất, ngọn núi lay động!

Trong chớp mắt, ở giữa núi cao, từng mảng lớn cây cối sụp đổ vỡ vụn, rừng cây vốn rậm rạp cũng bị Man ảnh Hắc Trư đè sập!

- Cái gì?

Lỗ đại bá cùng các thiếu niên mở hai mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm!

Chỉ thấy một thân ảnh tóc vàng rực như thác nước đứng ở trước mặt mọi người, trong mắt Man ảnh Hắc Trư răng nanh to lớn lộ ra kiêng kị, băn khoăn không dám lên trước.

Dưới ánh trăng, con ngươi nữ tử hiện ra ánh sáng sắc bén, lông mày dựng ngược, một luồng âm hàn quanh thân lan truyền ra.

Thời điểm ánh sáng màu trắng đánh vào trên khuôn mặt, Tô Dật dễ dàng nhìn thấy rõ.

Nữ tử tóc vàng mũi cao thẳng, màu da trắng nuốt lộ ra sắc hồng, thắt lưng uyển chuyển bị trang phục già dặn bọc lại, càng thêm nổi lên đường cong xinh đẹp bốc lửa.

Tu vi Nguyên Tông cảnh càng thêm biểu lộ ra ngoài, cho người ta một loại uy nghi không thể tới gần, khí tức thần thánh vàng rực vây quanh người, càng tăng thêm một phần cao quý!

- Lại là một nữ nhân, cũng là nữ nhân xinh đẹp!

Tô Dật như có điều suy nghĩ, càng thêm nghi ngờ hành động đả thương rồi lại cứu người của nữ tử này.

Hàn quang chiếu rọi, đôi môi nữ tử khẽ nhếch, như tinh linh bên trong sơn dã, mười phần mị hoặc, trường tiên trong tay run nhẹ, cất tiếng nói.

- Các ngươi đều lui lại! Chiếu cố tốt bản thân! Ta tới đối phó súc sinh này!