← Quay lại trang sách

Chương 2061

Ta không biết các ngươi là ai, nửa đêm ở chỗ này có mục đích gì, ta cũng không muốn biết. Đã cứu được ngươi ta sẽ cố gắng, ta muốn chính ngươi dẫn bọn hắn trở về thôn.

Hơi dừng lại, ánh mắt Lỗ Kỳ ngưng trọng, chuẩn bị nói lại bị nữ tử vàng rực ngăn lại, giọng nói yếu mềm không cho cự tuyệt.

- Đừng nói nữa! Nhiều lời sẽ sống ít đi một ngày! Ta đã có biện pháp.

Trong rừng rậm, khoé miệng Tô Dật khẽ cong lên nụ cười, rõ ràng cường giả thần bí đang gài bẫy Lỗ đại thúc này.

Đầu tiên là dẫn Dã Trư ra công kích, sau lại chủ động giải vây, lạc mềm buộc chặt đưa người về thôn.

Chẳng lẽ thôn làng này có gì đó cổ quái?

Lại khiến một cường giả Nguyên Tông cảnh phải tìm tới?

Ánh mắt dừng ở phía xa, nhìn ba bốn thiếu niên đang bận rộn, ánh mắt Tô Dật dần trầm xuống.

Mấy tên thiếu niên này tay chân lanh lẹ, không chút chậm chạp vì da Man ảnh Hắc Trư cứng như thép.

- Xem ra trong thôn này có đồ vật nàng muốn! Khí tức Long tộc, nữ tử này không đơn giản.

Than nhẹ khẽ cười một tiếng, não bộ Tô Dật nhanh chóng vận chuyển.

- Thùng thùng!

Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, các thiếu niên tay nâng lấy Yêu Đan còn chút sinh cơ nhàn nhạt đi tới bên người cường giả, cô gái tóc vàng trông thấy, khoé miệng liền nhếch lên một đường cong.

Bên trong tay tràn ngập nguyên khí, nguyên khí thuộc tính kim như cương đao, vô cùng sắc bén mở ra áo ngoài của Yêu Đan.

Nhất thời một đống dịch thể yêu khí trình độ cao trôi nổi trên không trung, chớp động sáng tắt, lúc nào cũng có thể biến mất.

Nắm lấy thời cơ, ngón tay cô gái tóc vàng chảy ra một sợi khí tức màu vàng óng vây quanh dịch thể, theo ý niệm của nữ tử liền hoá thành mấy chục giọt yêu dịch hình dáng giống nhau, phân biệt đi vào khắp nơi trong thân thể Lỗ đại thúc.

- Ầm!

Thuận theo đó, lòng bàn tay cô gái xuất hiện một vệt sáng, từ đỉnh đầu Lỗ đại thúc rót tới bàn chân, bảo hộ thân thể bởi vì không ngừng đập vào mà biến hình.

- Ngược lại cưỡng chế mượn Yêu Đan kéo dài tính mạng, nhưng độc đã công tâm, nếu không tìm được biện pháp phù hợp cũng không còn cách nào xoay chuyển, chỉ như gấm chắp vải mà thôi!

Tô Dật hơi híp mắt, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của nữ tử vàng rực kia.

Bây giờ có Long Tổ Dược kinh, Tô Dật dựa trên phương pháp ghi trên đó, liếc nhìn một chút có thể nhìn ra mấu chốt bên trong.

Phương pháp của nữ tử này trị ngọn không trị gốc, cho dù Lỗ Kỳ chống đỡ được về nhà cũng không chống đỡ được tới ngày thứ ba.

Chẳng qua tới lúc đó, chỉ cần tới thôn làng, nữ tử liền đạt được mục đích, Lỗ Kỳ chết hay sống cũng không liên quan tới nàng.

- Nữ nhân nhẫn tâm!

Khoé miệng Tô Dật khẽ cong, âm thầm phát ra tinh quang.

- Hô!

Qua nửa ngày, trị liệu cuối cùng kết thúc, Lỗ Kỳ cũng như hồi xuân, trong nháy mắt tỉnh lại.

Khí tức suôn sẻ, ngoại thương cũng nhanh chóng khép lại với tốc độ kinh người, bò người lên, Lỗ Kỳ luôn miệng nói cảm tạ với nữ cường giả xinh đẹp.

- Được rồi, các ngươi ở chỗ này sẽ còn gặp nguy hiểm, nhanh đi về đi!

Cô gái tóc vàng làm bộ muốn đi gấp, lại bị đám người Lỗ Kỳ gọi lại.

Lỗ Kỳ đang khẩn trương nhìn khắp bốn phía, yêu khí hoành hành, trầm giọng nói:

- Lần này ta mang bọn nhỏ tới rèn luyện, lúc này trở về chỉ sợ sẽ có kiếp nạn! Ân nhân, có thể đưa chúng ta về thôn an toàn, chúng ta sẽ mang ơn!

Đưa lưng về phía mọi người, biểu cảm nét mặt của cường giả bí ẩn đều bị Tô Dật thu hết vào mắt.

Ánh mắt lạnh kẽo dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng linh hoạt nhanh nhẹn, khoé miệng đỏ hồng khẽ nhếch lên, lông mi khẽ động.

- Ta và các ngươi vốn không quen biết, dừng ở đây đi!

Cô gái tóc vàng điểm chân, quanh thân trong nháy mắt dâng lên một luồng nguyên khí rực rỡ, tay áo phiêu đãng trong màn đêm.

- Tốc tốc!

Một bóng người loé ra trong rừng rậm, vẻ mặt Lỗ đại thúc cùng bọn trẻ lại trở nên khẩn trương, ánh mắt nhìn về phía người tới.

Người tới chính là Tô Dật, hắn từ trên sườn núi nhỏ trượt xuống, mang theo một trận bụi mù.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, ánh mắt Tô Dật lơ đãng lướt qua trên thân cô gái tóc vàng.

Hư ảnh Kim Long trong lòng càng thêm mãnh liệt mênh mông, lại bị chùm sáng năng lượng thần bí to lớn của Tô Dật lần nữa trấn áp xuống.

- Lộp bộp!

Bốn mắt nhìn nhau, hàn ý phát ra giữa hai người, nhìn Tô Dật, ánh mắt cô gái tóc vàng thoáng chốc chuyển từ kinh ngạc thành âm lãnh, mắt khẽ động nhìn Tô Dật, trong đôi mắt xẹt qua một cảm giác kế hoạch đang tốt lại bị người khác quấy rầy.

- Ngươi là ai?

Trong tay cô gái tóc vàng đột nhiên dâng lên một luồng nguyên khí, hàn ý lấp loé, tràn ngập địch ý.

Chợt bọn nhỏ cùng Lỗ Kỳ vô ý thức núp bên người cô gái tóc vàng, ánh mắt ngạc nhiên chăm chú nhìn Tô Dật, kiêng dè không thôi.

- Đừng động thủ, ta tới thâm sơn hái thuốc, nghe thấy bên này có tiếng vang liền đi tới!

Trước khi Tô Dật tới đã thu liễm khí tức tới cực hạn, giả bộ như vô tội, trong lòng lại không có chút gợn sóng nào.

Lúc này Tô Dật, theo bề ngoài là một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi, tu vi Nguyên Hoàng cảnh.

- Hái thuốc?

Cô gái tóc vàng nhìn giỏ trúc sau lưng Tô Dật, thảo dược vẫn còn dính hạt sương ban đêm, hương khí thảo dược nhàn nhạt quanh quẩn trong không trung, cực kỳ dễ ngửi.

Nữ tử tóc vàng tinh tế, chậm rãi đi về phía Tô Dật, trong ánh mắt xẹt qua tia chớp vàng cực nhanh, một luồng năng lượng linh hồn to lớn nhanh chóng trải rộng ra.

- Tiểu nha đầu này đang thăm dò ngươi!

Xích Phi Hồng khẽ cười một tiếng, nữ tử trước mắt có thực lực Nguyên Tông cảnh, nhưng so với năng lượng linh hồn của Tô Dật lại như tiểu gặp đại.

Nhận thấy nử tử nhìn trộm bên trong, Tô Dật bạo phát ra toàn bộ khí tức Nguyên Hoàng cảnh đã bị áp chế, giả bộ như bộ dáng giãy dụa, khuôn mặt ngưng trọng nói.

- Ngươi đang thử thăm dò ta?

- Là cường giả Nguyên Hoàng cảnh!

Lông mi của cô gái tóc vàng rũ xuống, nhíu mày, không thăm dò được Tô Dật liền chấn động trong lòng, liền lui ra ngoài.

- Bộ dáng của ngươi rất khả nghi, không dùng linh hồn nhìn trộm mới là lạ!

Tô Dật rung gùi thuốc phía sau, có chút không tình nguyện, trên mặt vẫn mang vẻ trang nhã nói:

- Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi làm phiền ta nghỉ ngơi! Ta không gây phiền phức cho các ngươi, giờ các ngươi lại tới tìm ta gây phiền phức?

Nghe là một cường giả Nguyên Hoàng cảnh, sắc mặt bọn người Lỗ Kỳ nháy mắt đại biến, ánh mắt khẽ động, nói với cô gái tóc vàng.

- Hẳn là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Ân nhân, chúng ta đi!

Khoé miệng cô gái tóc vàng khẽ cong, mắt như đầm sâu, phảng phất như muốn nhìn thấu Tô Dật, ánh mắt liếc nhìn người phía sau nói:

- Đêm hôm khuya khoắt, Man ảnh Hắc Trư đột nhiên phát động công kích, chẳng lẽ không khả nghi sao! Nguyên Hoàng cảnh đi hái thuốc, ta trước giờ vẫn chưa từng thấy qua.

- Cái này…!

Lỗ Kỳ nắm tay bọn nhỏ, nhếch đôi môi, hắn sống ở gần đây bao nhiêu năm, đời đời kiếp kiếp đều như thế.

Lần này lựa chọn buổi tối hành động, cố ý lựa chọn một rừng rậm yên tĩnh, chính là hy vọng không gặp phải Man Yêu Thú, kết quả vẫn không thể tránh.

Nói như vậy xác thật rất khả nghi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tô Dật, ánh mắt nghi ngờ quét qua trên người hắn.

- Thật tốt cho một ác nhân cáo trạng trước! Xem ra chuyện này không muốn quản cũng phải quản!

Tô Dật nở nụ cười lạnh, sát ý trong lòng tăng vọt, ánh mắt rung động, nhanh chân đi tới bên người cô gái tóc vàng.

- Bộ dạng không tệ, làm sao lớn lên lại có tâm địa đen tối như thế?

Tô Dật nghiêng thân thể, nhếch đầu, hai tay đặt trên gùi thuốc, mỉm cười nói.