← Quay lại trang sách

Chương 2091

Trăng sáng trên cao, mây mù vờn quanh.

Vân Châu trong màn đêm, quần phong chồng chất, sườn núi màu mực lam như sóng nước gợn sóng phía xa, dập dờn trong dãy núi.

Ở giữa núi rừng xanh tươi thanh thúy, rậm rạp mênh mông, lúc này có một luồng khí tức đang thu liễm lại từ chỗ cao Vô lượng môn xuyên thẳng tiến qua cánh rừng rậm rạp.

Khí tức lướt qua, cây cỏ bay loạn, quang ảnh như thoi đưa, gợn sóng di động.

Cuối cùng, có một hắc ảnh đứng thẳng trên cành cây, xuyên thấu qua vô số cành lá nhìn lại Vô Lượng môn phía sau, ánh mắt đạm mạc lóe ra một chút lãnh ý.

Đường núi quanh co gập ghềnh nối liền với Vô Lượng môn tựa như ruột dê, Vô Lượng môn trong suốt như ngọc nằm giữa núi non, vô cùng diễm lệ.

-Tô Dật, vì sao không dứt khoát dùng đại trận truyền tống từ Vô Lượng môn về Hỗn Loạn vực, lại muốn đi dạo xung quanh Vô Lượng môn lâu như vậy?

Giọng nói của Xích Phi Hồng truyền tới từ tâm hải.

Hắc ảnh đứng trên đầu cành chính là Tô Dật, trong đêm khuya, trên khuôn mặt cương nghị thanh tú lộ ra hai luồng ánh sáng tĩnh mịch, nói nhỏ:

-Khó đảm bảo người của Long gia sẽ không ngóc đầu trở lại! Ta muốn tìm kiếm thử xem ở cạnh Vô Lượng môn có dấu vết của bọn họ hay không?

-Nha đầu Long Á này, tới sau cùng vẫn gọi ngươi là Dịch Túc!

Xích Phi Hồng cười hắc hắc, trong đôi mắt già nua lóe ra ánh sáng kỳ dị.

Dựa vào thân cây, Tô Dật nghiêng đầu, lười biếng duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, hắn cũng có chút bất đắc dĩ đối với Long Á.

Nếu như Long Á biết mình là Tô Dật, chỉ sợ lúc ấy sẽ không rời đi mà trực tiếp lựa chọn sống chết với nhau.

- Cũng may không có dấu vết, bọn họ đã rời khỏi Vân Châu rồi! Ta cũng phải đi!

Tô Dật nhún vai, nhất thời hóa thành một luồng ảo ảnh, chân phải đạp mạnh trên cành cây đi về phương xa, chỉ để lại vài cái lá cây rơi xuống trong rừng.

Lại tiếp tục bay gần đất một lúc, Tô Dật dần dần thu liễm khí tức, cuối cùng lựa chọn đi bộ tới thành trấn bên cạnh, mượn nhờ đại trận truyền tống rời đi.

Trên bầu trời, tinh huy chầm chậm rơi xuống, tạo thành một đường tinh quang dẫn đường.

Tô Dật một mình đi trên đường nhỏ giữa khu rừng, cách đó không xa có thể mơ hồ trông thấy hình dáng tường thành, tốc độ dưới chân Tô Dật không tự giác bắt đầu nhanh lên.

Hai bên cây cối cành lá rậm rạp, gió thổi lay động lá cây, vang lên sào sạt, hạt sương trong trẻo đập trên da thịt, cảnh trong rừng xinh đẹp yêu kiều như vậy, rất dễ dàng khiến bản thân quên phương hướng muốn đi.

Qua hồi lâu, Tô Dật chỉ lo đi lên phía trước đột nhiên giật mình một cái, ngẩng đầu phát hiện mình vẫn đi trên con đường nhỏ trong rừng.

Thành quách vẫn ở trước mặt, giống như không hề rút ngắn khoảng cách.

Sơn núi phía xa, bích thúy lộng lẫy, sơn cốc thần diệu xanh um, vẫn không hề thay đổi.

Nhất thời trong lòng Tô Dật xuất hiện một luồng khí tức nguy hiểm, lông mày khẽ nhướn, âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, ánh mắt óng ánh vừa đi vừa quét xung quanh.

- Tại sao ta lại cảm giác nơi này giống như ngươi đã đi qua một lần?

Đánh giá tinh quang thấp thoáng trong rừng, Xích Phi Hồng đột nhiên kêu to lên.

- Ta cũng thấy thế.

Cảnh giác mở rộng năng lượng linh hồn, không nói thêm gì nữa.

Chợt thần thức Tô Dật nháy mắt hóa thành vô số sợi tơ thật nhỏ, theo vòng tròn quanh thân phát tán ra, rất nhanh sợi tơ từ phía xa một lần nữa trở lại quanh thân.

Biến hóa phương viên mấy ngàn thước lập tức thoáng hiện trong đầu, nhắm mắt lại tìm kiếm, khóe miệng Tô Dật hiện lên một đường cong, nói:

- Xem ra có người không muốn chúng ta rời khỏi Vô Lượng môn!

Thanh âm rơi xuống, Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay Tô Dật hiện ra, kiếm chỉ thẳng về phía vùng trời Tây bắc.

Theo phương hướng kiếm phong, ánh mắt Xích Phi Hồng khẽ khép, vừa vặn nhìn thấy phía chân trời lưu lại một nếp uốn không gian nhàn nhạt.

Thời điểm ban đêm sáng ngời như vậy, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể phát hiện.

-Là người hay quỷ, cút ra đây cho ta!

-Ầm!

Tô Dật hét lớn một tiếng, khí tức nguyên khí toàn thân nháy mắt tăng vọt, ngay sao đó một luồng kiếm cung huyềt sắc bỗng nhiên xuất hiện, lao thẳng về phía đường gợn sóng.

-Xoẹt!

Thanh âm nổ vang chấn động núi sông, kiếm cung nửa vòng tròn nổ tung sáng chói, giống như một đại điểu vung hai cánh xẹt qua phía chân trời, chạy như bay khiến ven đường lưu lại chuỗi dài hơi nước màu trắng nhàn nhạt.

-Cái gì?

Xích Phi Hồng hô to, thời điểm thấy kiếm cung sắp đâm phá gợn sóng không gian, một hiện tượng kỳ quái đột nhiên xuất hiện.

Tiếng xé vải vang lên, chỉ thấy gợn sóng không gian như y phục hơi mỏng bị người khác kéo ra từ hai bên trái phải, vựa vặn để kiếm cung xuyên thẳng qua.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng năng lượng nửa vòng tròn màu vàng óng xuất hiện trên không trung, bao trùm toàn bộ khu rừng.

-Ba!

Kiếm cung đã phóng lên cao nổ tung, điểm sáng nhỏ vụn đầy trời giống như pháo hoa sáng chói phóng ra, toàn bộ trời cao chói lọi như ban ngày.

Không chút do dự, Tô Dật mặt mũi tràn ngập nghiêm túc bỗng nhiên lui nhanh về phía sau mấy chục mét, sắc mặt tái xanh nhìn màng ánh sáng năng lượng trên bầu trời.

Nếp uốn màng ánh sáng bắt đầu không ngừng co lại, năng lượng gợn sóng dần dần hóa thành thân ảnh hai cường giả màu tím sậm.

-Ha ha! Quả nhiên là người Long thần phải lau mắt mà nhìn, Long Địch ta nói rồi, chiêu này của ngươi vô dụng!

Người nói chuyện chính là Long Sơn đã đào tẩu, trong hai con ngươi âm tàn hiện ra khát vọng cuồng nhiệt.

Một bên, Long Địch duỗi cổ, cái cằm như lưỡi đao hất về phía Tô Dật, hừ lạnh nói:

- Chẳng qua chỉ là phá một chướng nhãn pháp mà thôi, tiếp theo sẽ không có vận khí tốt như vậy!

-Tô Dật, thật không ngờ, ngày đó không chết ở Thiên Phong bài vị chiến, hôm nay lại nhìn thấy ngươi ở Vô Lượng môn, nếu không phải vì thanh đại kiếm này của ngươi, thiếu chút đã bỏ qua ngươi!

Long Sơn sờ cằm, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên Huyết Ma Sát Thần kiếm, mắt tràn ngập huyết sắc.

Mắt thấy hai tên cường giả Long gia vòng trở lại, trong lòng Tô Dật ngưng tụ, mày nhăn lại, trầm ngâm nói:

- Vì sao còn có một người của Long gia, xem ra cũng là một vị Ngự Hồn sư.

-Không thể khinh thường, năng lượng linh hồn khí tức Kim Long vốn là khủng bố.

Xích Phi Hồng than nhẹ, trong ánh mắt đục ngầu vô cùng trang nghiêm.

Tô Dật nhẹ gật đầu, Huyền Cương xuất hiện dưới chân, chuẩn bị tùy lúc nghênh chiến, chỉ nghe một tiếng quát mắng sắc nhọn truyền tới từ sau lưng hai tên cường giả.

- Tô Dật, ngươi lừa ta thật khổ sở!

Long Văn cùng Long Địch tránh ra một bên, bên trong tinh quang sáng ngời, một nữ tữ dáng người thướt tha, nóng bỏng xinh đẹp lao tới.

Khuôn mặt mang lửa, trong mắt như có hỏa diễm không ngừng thiêu đốt, không phải Long Á còn có thể là ai.

-Long Á!

Trong lòng Tô Dật hơi trầm xuống, lập tức ưỡn ngực, trầm tĩnh nhìn Long Á.

Khi thấy rõ diện mục thật của Tô Dật, thân hình Long Á ngừng lại một chút, trong mắt lấp lóe quang mang, lập tức khôi phục trấn tĩnh, cười lạnh nói:

- Tô Dật, Dịch Túc, thật đúng là tài tình!

Nghe vậy Tô Dật lịch sự mỉm cười, thờ ơ giang tay ra, hất cằm nói:

- Long Á, Vưu Á, cũng thế!

-Ầm!

Bỗng nhiên một tiếng thú gào vang lên, không trung xuất hiện một bóng rơi, đỉnh mãng roi hoàng kim lấp lóe quang mang Hồng Bảo thạch, như miệng lớn đỏ tươi, nhiếp nhân tâm phách.

Việt