← Quay lại trang sách

Chương 2092

Nếu ngươi đã là Tô Dật, chuyện ngươi làm trọng thương thiếu cung chủ Long Thương, hôm nay ta muốn tính toán hết với ngươi.

Long Á quát to một tiếng, một tay cầm đầu roi, một tay nắm chặt chuôi roi, ánh mắt như rắn độc, thân hình như nước, lắc eo tiến về phía Tô Dật.

Vốn trong lòng Tô Dật có chút hoài nghi với Long Á, mà khi nàng dùng thân phận người Long gia xuất hiện trước mặt mình, trong lòng không tự giác xuất hiện sự thất vọng.

Tâm địa thiện lương, giả cứu mọi người là che giấu ý đồ hay cố ý tạo ra?

Tầm mắt Tô Dật rơi vào bên trong Hồng Bảo thạch đáng chú ý bên trên roi da, cuối cùng cái hiểu cái không gật gật đầu, hai con mắt lộ ra quang mang giảo hoạt, giọng mỉa mai nói:

- Hoá ra là tới báo thù cho phu quân!

- Ngươi nói láo! Long Thương là thiếu cung chủ Thiên cung ta! Đừng có nói bậy!

Khuôn mặt Long Á khẽ giật mình, nhíu mày, nộ khí xung thiên.

Không tự giác nắm chặt cây roi, khí tức Kim Long Nguyên Tông cảnh lục trọng theo mãng roi nổ bắn ra.

Tô Dật híp nửa mắt đánh giá Long Á, vẫn lắc đầu một cái, nói nhỏ:

- Ta và Long Thương Thiên Phong chiến quang minh chính đại, hắn chỉ là trọng thương, mà ta lại may mắn mạng lớn sống tiếp. Ngươi bây giờ thay hắn tới tìm ta gây phiền phức, nếu hắn không phải vị hôn phu của ngươi, vậy ngươi để bụng thế làm gì?

Tô Dật cắm trọng kiếm Huyết Ma Sát Thần trên mặt đất, phịch một tiếng, kình sóng mênh mông thổi bay mấy sợi tóc Tô Dật lên cao, lộ ra con ngươi óng ánh tĩnh mịch.

Giữa hai người nháy mắt sinh ra mấy đường gợn sóng không gian, Long Á nhíu mày, mím chặt môi.

-Thời điểm ở Thượng Long thôn, thì ra ngươi bận rộn vì thôn dân cũng chỉ là để che giấu ý đồ dơ bẩn trong lòng người.

Tô Dật lại bồi thêm một câu, trong mắt tràn ngập khinh thường.

-Ngươi nói bậy! Không phải như thế!

Ánh mắt Long Á nháy mắt sắc bén, một lời nói của Tô Dật như lợi kiếm đánh trúng bộ phận mềm yếu nhất trong lòng Long Á, muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Một trận gió nhẹ thổi qua, tinh huy sáng chói trên đỉnh đầu, Tô Dật nhìn chăm chú cử động trên mặt Long Á, sau đó ánh mắt di chuyển về phía Long Sơn cùng Long Địch phía sau, nhẹ giọng lạnh nhạt nói.

-Vậy thì thế nào? Ba người các ngươi phí hết tâm tư thiết lập pháp trận này, không phải là muốn bắt ta về gặp Long Quảng sao?

Tô Dật cười lạnh một tiếng, đột nhiên vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, nguyên khí mênh mông như thuỷ triều xông ra.

- Ầm!

Sát ý lập tức vận chuyển trên mũi kiếm huyết hồng, trong mắt Tô Dật bắn ra hàn quang, trong lòng đã chuẩn bị cho cuộc đại chiến.

Mày Long Á nhếch lên, thở dài một hơi, vòng cung chập trùng trước ngực dần ngừng lại, nhìn chằm chằm Tô Dật nói:

- Long gia có mục đích Long gia, bây giờ ngươi đã chạy không thoát, vẫn là theo chúng ta trở về Thiên cung! Ta sẽ xin gia gia để ngươi không phải chịu tội!

- Không phải chịu tội?

Hai con mắt Tô Dật trợn lên, đặt trọng kiếm trên vai, lông mày nhếch lên:

- Ta muốn đi, ngươi nghĩ một đám ba người các ngươi có thể ngăn được ta sao?

Ánh mắt khẽ động, Tô Dật đã sớm tính toán chiến lực trong lòng, ba tên cường giả Long gia bên Long Á cũng có huyết mạch Kim Long, mình có thể dùng huyết mạch áp chế một phần nào đó.

Từ khí tức thoát ra, Long Á cũng chưa khôi phục hoàn toàn, Long Địch giỏi về sử dụng công kích linh hồn, nếu quả thật dánh nhau, cho dù mình không địch lại, trốn thoát cũng không phải việc khó.

Đứng ở phía sau, nhìn ra quan hệ hai người không hề tầm thường, Long Địch cùng Long Sơn nhìn thoáng qua nhau, trầm ngâm gật đầu.

Long Địch tiến lên một bước, hai tay ôm ngực, thoáng đăm chiêu đánh giá Tô Dật cùng Huyết Ma Sát Thần kiếm trên tay, thấp giọng nói:

- Tiểu tử, đừng nghĩ phá được một chướng nhãn pháp liền cho rằng mình vô địch thiên hạ! Long gia là tồn tại người không thể tưởng tượng! Đừng nghĩ huyết tẩy Thánh sơn nho nhỏ có thể khiến mình đắc ý!

-Khà khà, Tô Dật, ta rất bội phục công phu vịt sắp chết còn mạnh miệng của ngươi! Không có đại trận thủ hộ, để ta triệu hoán chân thân Kim Long cho mà nhìn!

Long Sơn hơi híp mắt, tận lực chế nhạo.

Bày ra tư thế, Long Sơn cùng Long Địch hơi khép mắt, âm lãnh tiến tới một bước, năng lượng kình phòng ầm ầm chuyển động.

-Ồn ào! Trước hết là giết ngươi!

Bỗng dưng, trong mắt Tô Dật xuất hiện sát ý, khoé miệng co quắp, quanh thân lại lần nữa nổ bắn ra khí tức vàng ròng mênh mông.

- Ngao!

Tiếng rống vang vọng khắp núi sông, hư ảnh Kim Long nhàn nhạt hiện ra sau lưng Tô Dật, kim quang sáng chói.

Nhìn qua khí tức nổ vang của Tô Dật, Long Địch ngẩn ra một chút, than nhẹ nói:

- Khí tức Kim Long thật mạnh!

Rất nhanh Long Địch liền trấn định lại, một loại mừng rỡ khi nhặt được bảo bối hiện lên trong mắt, phẫn nộ quát với Long Á cùng Long Sơn:

- Mọi người cùng nhau xông lên, trước tiên phế tiểu tử này, mang về cho Long gia, Long Thần đại nhân sẽ có trọng thưởng.

-Ầm!

Thời điểm cước bộ ba người phóng ra, bầu trời bỗng nhiên nổ vang mổ tiếng, ba quang mang bạch sắc như mây khói tiến tới, một vàng bạch quang trong đó xen lẫn chút vàng rực, vô cùng mênh mông.

- Không có chân thân Kim Long, có Hàn Vũ Long ta có được tính là rồng không?

Thanh âm phóng khoáng không bị ràng buộc vang vọng khắp thiên địa, hư không rung động.

Âm thanh truyền tới, Hàn Vũ Long mang theo hai cường giả Nguyên Vực cảnh xuất hiện sau lưng Tô Dật, Tô Dật nghiêng đầu, vui vẻ nói:

-Hàn tông chủ!

Hàn Vũ Long khom người, hành lễ với Tô Dật, ánh mắt chán ghét rơi vào trên thân bọn người Long Á:

- Thống lĩnh, Vô Lượng môn đã sớm nhận được tin tức mấy tên này không rời khỏi Vân Châu, Vũ Long sợ có chuyện bất trắc liền đặc biệt tới bảo hộ thống lĩnh! Quả nhiên là đúng!

Hai lão giả áo bào trắng trên tám mươi tuổi phía sau cũng khom người theo Hàn Vũ Long, nhưng trông thấy Tô Dật trẻ tuổi như vậy, khoé miệng tự giác co quắp, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

-Hàn Vũ Long! Ngươi đây là đang trả lời cho lời mới của Long gia ta sao?

Long Địch nháy mắt tức giạ, Hàn Vũ long đến nói rõ lên hắn cự tuyệt kế hoạch Kim Long.

Hàn Vũ Long đứng thẳng người, bên trong mắt hổ lướt qua lãnh ý, cho dù đối phương là cường giả Nguyên Vực cảnh, bản thân cũng không có chút sợ hãi, lạnh lùng nói:

- Vô Lượng môn đối với Tô Dật thống lĩnh như là thiên lôi sai đâu đánh đó, Long Quảng sao? Ta không biết!

Tô Dật chăm chú nhìn Long Địch, trầm mặc không nói.

Chỉ thấy bộ mặt Long Sơn âm tình bất định, âm hiểm cười nói:

- Được, rất tốt! Đã như vậy ta sẽ trở về bẩm báo với Long thần, ta thật muốn nhìn ngươi đi theo tên tiểu quỷ này, Vô Lượng môn sẽ có kết quả tốt gì?

Nói xong, Long Sơn cùng Long Địch liếc nhau, quay người muốn đi, một thanh âm băng lãnh như hàn sương của Tô Dật chậm rãi rơi xuống.

- Đã tới cửa, làm gì còn đạo lý tuỳ tiện rời đi?

Tô Dật xách trọng kiếm, thân thể tiến về trước một bước, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm.

-Tô Dật, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết sạch bọn ta sao? Ngươi trêu chọc nổi Long gia sao?

Long Sơn hừ nhẹ một tiếng, khoé miệng không tự giác co rúm, giống như cười mà không phải cười, tốc độ dưới chân không ngừng.

-Qua!

Vừa mới nói xong, Long Sơn giận quát một tiếng, hai tay quét ngang, dải lụa màu vàng óng như gió xẹt ngang qua tai Long Á, gào thét tiến về phía Tô Dật.

-Long Sơn, đi!

Long Địch cũng hét lớn một tiếng.

Việt