← Quay lại trang sách

Chương 2093

Xoẹt!

Tiếng sợi tóc dài vàng rực bị đứt vang lên, thế công đột nhiên tới khiến Long Á kinh hãi, sắc mặt hoảng sợ.

Cuồng phong lạnh thấu xương, trong nháy mắt thế công biến hoá, Long Á giống như máy móc quay đầu nhìn về phía hai vị Long gia, đôi mắt Long Địch thoáng chốc phóng đại.

-Vù!

Hai con ngươi tràn ngập chấn kinh, không kịp vận chuyển chân khí, phía sau lưng Long Á đột nhiên bị một lực đạo to lớn đẩy lên trước.

Trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng trong thân thể như chen chúc cùng một chỗ, một giây sau, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.

Ánh mắt Tô Dật run rẩy, huy động trọng kiếm, vừa lúc chống đỡ được tấm lụa ánh sáng của Long Sơn, chỉ thấy Long Á như viên đạn hình người bay thẳng về phía mình.

- Hàn Vũ Long, bắt về cho ta!

Tô Dật quát lớn một tiếng, cắm trọng kiếm lên trên mặt đất, hai tay mở rộng ôm Long Á vào lòng.

Chân khí dưới chân tăng vọt, thân thể uốn éo tại chỗ, Phù Diêu Bách Biến bộ nhanh chóng nổi lên một vòng tròn gió, đánh tan sức lực đánh Long Á tới.

- Vèo vèo!

Trong nháy mắt, ba lưu quang bạch sắc từ sau lưng xuyên qua bên người Tô Dật, Hàn Vũ Long cùng Tô Dật nhìn thoáng qua Long Á trong ngực, lớn tiếng gầm thét.

- Còn mẹ nó, lấy nữ nhân làm bia đỡ đạn, muốn chết sao!

Tô Dật đứng vững thân thể, nhìn Long Á không ngừng chảy máu tươi trong ngực, lông mày nháy mắt trầm xuống, một luồng sát ý nồng đậm xông lên đầu, huyết khí toàn thân bành trướng, quát khẽ:

- Phế bọn họ đi!

-Vâng!

Hàn Vũ Long nhẹ gật đầu, cùng hai cường giả Nguyên Vực cảnh của Vô Lượng môn đuổi theo.

Rất nhanh, phía xa vang lên mấy tiếng nổ kinh thiên động địa ở trên không, tốc độ nhanh chóng, năng lượng quang trụ nổ tung.

- Ầm!

-Ầm ầm!

Bên trên hư không, Long Sơn cùng Long Địch phối hợp với nhau, khí tức nổ tung, kim quang sáng chói, lưu quang kim sắc sôi trào mãnh liệt như hai Kim Long quấn lấy nhau.

Hàn Vũ Long có khí tức Kim Long hộ thể, dường như có thể bất phân thắng bại với cường giả Nguyên Vực cảnh nhị trọng, phối hợp vô cùng ăn ý với hai cường giả Nguyên Vực cảnh Vô Lượng môn, tấm lụa trong tay nổ tung.

Chỉ một thoáng, tiếng nổ không dứt, chân trời rực sáng.

Phía dưới, Tô Dật ôm Long Á, nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai con ngươi Long Á trong ngực trợn lên, vẫn chấn kinh không thể tin.

Trên khuôn mặt ngạc nhiên cùng không tin, Long Son cùng Long Địch vậy mà lại dùng mình làm bia đỡ đạn, lợi dụng cơ hội trốn thoát.

Giữa hàm răng Long Á đã nhiễm máu tươi, tay trắng như tuyết nắm quần áo Tô Dật, trong cổ không ngừng nhấp nhô, khí tức uể oải.

-Tô Dật, ta không muốn giết người Thượng Long thôn! Ngươi có biết không?

Nước mắt Long Á trào ra, hối hận cùng áy náy che dấu ở sâu trong đôi mắt.

Tô Dật nhẹ gật đầu, lông mày đã sớm nhăn thành chữ sơn, nhìn nữ tử hiền lành lại ngang ngược trước mắt, trong lòng thở dài.

Người Long gia đều là hạng người gian tà, vì đào mệnh lại làm ra hành động hạ lưu thế này, Tô Dật cắn chặt răng, thấp giọng nói.

- Ta biết, chuyện tới bây giờ đều không phải điều ngươi mong muốn! Ngươi không cần nói, ta giúp ngươi trị thương trước.

Nói xong Tô Dật vươn cánh tay ra, lại bị nắm chặt, Long Á đã lệ rơi đầy mặt, đôi môi dần dần trắng bệch, thấp giọng nói.

-Không cần cứu ta, mấy ngày trước ngươi thả ta đi, lần này ta trả lại cái mạng này cho ngươi! Ân oán giữa ngươi và Long gia đếm không hết, nhưng ta không muốn thiếu ngươi cái gì!

Khoé miệng mấp máy, hai con ngươi Long Á khép lại, ngất đi.

-Long Á!

Tô Dật kinh hô một tiếng, lòng bàn tay nhanh chóng đặt trên mạch đập của Long Á, còn sót lại chút khí tức nguyên khí yếu ớt, trong lòng cảm thấy bình tĩnh.

Ôm ngang Long Á trước người, Huyết Ma Sát Thần kiếm nhất thời tạo ra một đường gợn sóng không gian, tiêu tán trong không khí, Tô Dật ngẩng đầu nhìn một vòng chiến trên trời, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.

Long Sơn cùng Long Địch, một kẻ chỉ biết công kích linh hồn, một kẻ trọng thương chưa lành, không tới ba trăm hiệp đã có xu hướng suy tàn, bại cục đã định.

Nhìn qua Long Á trong ngực, Tô Dật phóng ra nguyên khí, thân hình đạp mạnh về trước, liền quay trở về trong Vô Lượng môn trước.

Mặc cho tiếng nổ kinh người phía sau, nội tâm Tô Dật vẫn yên tĩnh âm trầm, sắc mặt lạnh lùng.

Trở lại trong Vô Lượng môn, Hàn Vũ Nhu thấy thế liền dẫn Tô Dật tới phòng bình thường Hàn Vũ Long hay luyện công, Tô Dật nhẹ nhàng đặt Long Á lên trên đất bằng.

Lúc này quanh thân Long Á như mới được lất ra từ bên trong chảo nhuộm huyết sắc, tinh hồng khủng bố, giống như hoa hồng kiều diễm khiếp người khiến người khác thương hại.

Mắt nhắm chặt, môi đỏ nhếc lên, hô hấp gấp gáp, Tô Dật vô cùng rõ ràng một chiêu vừa rồi của Long Địch nếu đánh vào trên người mình sẽ có hậu quả như thế nào.

-Long Địch! Ta muốn ngươi phải chết!

Tô Dật cắn răng, hận ý đối với Long gia lại càng nhiều thêm một phần.

-Ầm!

Một chân đạp mạnh, mấy chục khối huyến thiết quấn chặt lấy nhau, dưới trọng kích nháy mắt hoá thành bột mịn.

Không có chút trì hoãn, Hàn Vũ Nhu gom hết những dược phẩm Tô Dật cần có, chỉnh tề đặt trên bàn.

Sau đó mày khẽ nhăn, nhìn sáng Long Á vết máu khắp người, than nhẹ một tiếng, lặng yên rời khỏi phòng.

Đến gần bên người Long Á, thanh âm tinh tế tỉ mỉ chậm rãi tuôn ra từ đôi môi ánh đào, Tô Dật cẩn thận nghe xong, Long Á nói:

-Mang Trọng Vân Khang về, gia gia có thể nhìn ta bằng ánh mắt khác xưa, Long Thương thiếu gia cũng có thể coi trọng ta hơn, Tô Dật… thế nhưng… vì sao hết lần này tới lần khác lại là hắn!

Nghe xong, Tô Dật thở dài một hơi, một thanh âm đạm mạc truyền tới từ trong lòng.

-Bản tính nha đầu này không xấu, sinh ra ở nơi như Long gia lại có tính cách này là chuyện không hề dễ dàng! Thế nhưng ngươi cứu nàng, đây thật sự là chuyện tốt đối với nàng sao?

Ngữ khí Xích Phi Hồng ngưng trọng.

Trong lúc nhất thời, hai tay chuẩn bị nâng Long Á lên không trung ngừng lại, trong lòng Tô Dật trầm ngâm:

- Đúng vậy, cứu được nàng, bảo nàng làm sao trở về đối mặt với gia gia của nàng, làm sao đối mặt với lão giả Long Quảng khốn nạn kia?

Mình cùng Long gia nhất định sẽ có một trận chiến, cứu được Long Á, đến lúc đó chẳng lẽ lại tự tay giết nàng?

-Phốc!

Trong lúc suy tư, bóng lưng Long Á đột nhiên run lên, một tia máu tươi lại phun ra.

- Mặc kệ, cứu được rồi tính tiếp!

Cùi chỏ của Tô Dật nhấc lên, hai tay đặt trên ba huyệt đạo sau lưng Long Á, nguyên khí phun trào.

-Ầm ầm!

Lông mày của Tô Dật khẽ nhúc nhích, một luồng uy áp linh hồn mênh mông từ mi tâm bao phủ toàn thân Tô Dật.

Thương thế của Long Á là xen lẫn cả công kích năng lượng linh hồn của khí tức Kim Long, cho nên tổn thương của nàng là hai lần.

Cẩn thận kiểm tra thương thế của Long Á, Tô Dật hít sâu một hơi, oán hận nói:

- Long Địch thật sự là kẻ lòng dạ độc ác! Mặc kệ, cứu trước đã!

Suy nghĩ hồi lâu, Tô Dật vẫn quyết định cứu Long Á, một quang mang bắn ra từ lòng bàn tay, giống như mũi nhọn, tinh tế cắt áo ngoài của Long Á ra.

-Ây…

Hai con ngươi đóng chặt của Long Á khẽ động, hơi lệch về phía bên phải, giọt lớn mồ hôi chừng hạt đậu tràn ngập trên trán.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng, trang phụ khảm nạm tơ vàng trực tiếp bị cắt, lộ ra áo lót bao bọc tấm lưng trắng như tuyết.

Làn da trơn bóng dính giọt mồ hôi trong suốt, thấm lẫn tơ máu, pha loãng thành màu đỏ nhạt, tạo ra một loại mỹ cảm quỷ dị.

Việt