← Quay lại trang sách

Chương 2095

Da thịt cháy đen, phía trên hoả mạch, mùi vị thiêu đốt cùng thịt chín tràn ngập ra, gay mũi khó ngửi.

Long Địch không ngừng bị thiêu nướng, thanh âm rên rỉ thống khổ tràn ngập không trung.

Khí tức trở nên uể oải, hai tay hai chân vẫn bị bốn đầu xiềng xích to lớn kéo lấy, nếu không có xiềng xích, chỉ sợ đã co quắp trên mặt đất, không thể động đậy.

Phía trên hoả mạch, nhiệt độ cao cực hạn khiến kinh mạch Long Địch bành trướng, giống như sâu ăn lá.

Đứng tại chỗ há to miệng thở hổn hển, vết máu loang lổ trên ngực trần của Long Địch, chậm rãi nâng lên hai mắt hung ác nham hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Dật.

Hơi khép mắt nhìn vị cường giả Long gia này, ánh mắt Tô Dật vô cùng lạnh lùng.

Bốn luồng thiên lôi vừa rồi quá mức kinh người, trong lòng Tô Dật vẫn chấn động như trước, mặc dù có chùm sáng thần bí hộ thể vẫn cảm giác một loại ảo giác khủng bố nháy mắt tan thành mây khói kia.

Long Địch là cường giả Nguyên Vực cảnh ngũ trọng siêu cấp, nhưng ở trước mặt hoả diễm nhiệt độ cao, cho dù năng lượng linh hồn có cường hãn hơn nữa cũng khó có thể chống đỡ được quá lâu, nhanh chóng muốn hỏi ra là thứ gì.

-Gia hoả này cực kỳ cứng đầu, Long Sơn chết đi ngược lại không có chút cốt khí, rất nhanh đã đầu hàng. Vì bắt hắn, ta cùng hai vị Thái Thượng trưởng lão trong môn đã phí không ít khí lực.

Hàn Vũ Long xoa cổ tay, khoé miệng hơi hiện lên một đường cong, lạnh lùng nhìn Long Địch.

Nghe Hàn Vũ Long cùng Tô Dật nói chuyện với nhau, Long Địch nhổ một phát, kịch liệt hô hấp, trong mắt tràn ngập huyết sắc phẫn hận, quát lạnh nói:

- Có bản lĩnh cứ giết lão tử! Tô Dật, ngươi cho rằng Long thần đại nhân sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Nghe vậy Hàn Vũ Long nhất thời nổi giận, khí thế toàn thân bộc phát mãnh liệt xông tới, bốn đầu xiềng xích lại rục rịch, tràn ngập quang mang loá mắt như gợn sóng, bắt đầu run run.

Một luồng hoả diễm nhất thời theo xiềng xích thật dài truyền tới trên thân Long Địch, ngay sau đó tiếng gào thét đau khổ lại lần nữa vang vọng trong không gian.

-Người của Long gia đều chán ghét như vậy, tại địa bàn của ta còn dám diễu võ giương oai sao? Nói thật cho ngươi biết, bản tôn đã sớm không chịu nổi dáng vẻ cáo mượn oai hùm của ngươi! Lại nói thêm một câu, ta lại đánh ngươi!

Bỗng dưng toàn thân Long Địch bắt đầu run rẩy, cố nén nỗi đau xé rách tim gan trong cổ họng.

Huyết dịch đỏ thắm từ đỉnh đầu chảy tới cằm, Long Địch không dám thở mạch, hít ngụm khí lạnh, chăm chú nhìn Tô Dật.

-Vì sao Long Quảng lại nhanh chóng muốn mở Kim Long bí cảnh như thế?

Tô Dật nhìn Long Địch đã vô cùng tiều tuỵ, không có chút đồng tình.

Nghe vậy Long Địch đang cúi thấp đầu, hai chân giang rộng chậm rãi ngẩng đầu, cười lạnh nói:

- Ngươi giết ta đi! Ta cái gì cũng không nói!

- Ngươi!

Hàn Vũ Long lại giận dữ, Long Địch tính cách khó chơi khiến hắn rất tức giận.

-Ngươi không nói ta cũng biết, mời Vô Lượng môn, tìm tới huyết mạch ở Thượng Long thôn, không phải là muốn lần nữa mở ra bí cảnh Kim Long sao? Long gia chậm chạp không động thủ với Đoan Mộc Kình Thiên cùng ta đang ở bên ngoài, theo ngươi là vì sao?

Hai tay ôm ngực, Tô Dật nhẹ gật đầu, khoé miệng nở nụ cười khiến người ta sợ hãi nhìn Long Địch.

Chỉ một lát, Long Địch đang lớn tiếng kêu gào lập tức đứng im, ánh mắt hung ác đã bị thay thế bởi kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Tô Dật cũng biến thành mười phần kinh dị.

Chỉ mấy lời của Tô Dật đã đánh trúng tình huống hiện giờ của Long gia, người này thật sự chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi sao?

Khó trách Long thần một mực ra lệnh, không tới mức bất đắc dĩ, không được ra tay với Tô Dật, rốt cục thiếu niên có được huyết mạch tinh thuần này còn biết bao nhiêu chuyện về Long gia?

Long Địch trầm mặc khiến Hàn Vũ Long nhíu mày, hạ giọng nói với Tô Dật:

- Thống lĩnh, Long Địch chỉ là một chấp sự ở Long gia, đoán chừng có rất nhiều chuyện hắn cũng không biết!

Chậm rãi ngẩng đầu, Tô Dật như có điều suy nghĩ mỉm cười, thái độ Long Địch thay đổi đã xác nhận suy nghĩ trong lòng của Tô Dật.

-Xoẹt!

Giẫm trên đá vụn, Tô Dật liên tục đi về phía Long Địch, ánh mắt trong trẻo, trong mắt tĩnh mịch loé ra ánh sáng màu vàng óng thâm thuý.

Long Văn kim sắc quấn quanh trên thân thể, một chút ý vị to lớn bắn thẳng về phía Long Địch.

- Ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt Long Địch hoảng sợ run rẩy không thôi, mỗi khi Tô Dật tới gần thêm một bước, Long Địch liền có thể cảm giác được một loại uy áp to lớn bao phủ quanh thân.

Không tự giác, hai chân vốn vô lực bắt đầu run lên, người thiếu niên trước mắt lại có được áp bách linh hồn có thể so với Long thần?

-Dù sao cũng là Nguyên Vực cảnh ngũ trọng, năng lượng linh hồn quá cách biệt, vẫn không thể dùng được Sưu Hồn thuật trong Ngự Thiên quyết!

Trầm ngâm một lúc, Tô Dật nhún vai, đổi sang loại phương thức khác.

-Thả lỏng đi, không cần khẩn trương như vậy, nếu ngươi muốn nói, ta cũng không có cách nào ép ngươi!

Nụ cười lười biếng giống như vui sướng phiêu đãng trong tử lao, Long Địch không hề bỏ xuống sự đề phòng, mắt nhỏ quay tròn, cổ họng nháy mắt chuyển động mấy lần, từng giọt mồ hôi lớn rơi vào trên hoả mạch, phát ra tiếng vang xì xì chói tai.

Nhìn chằm chằm Long Địch, Tô Dật duỗi cái lưng mệt mỏi, quay trở lại.

Đi về hai bước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Long Địch:

-Đúng rồi, Long thần các ngươi sợ lão đầu tử như thế sao? Lão đầu tử vì sao vẫn chưa khôi phục?

Nhìn thấy Tô Dật quay người, Long Địch vốn thở dài một hơi nháy mắt cả người căng cứng, thật thà đáp:

-Chúng ta chưa từng thấy qua lão đầu tử, nhưng Long thần dường như kiêng kị….

Lời còn chưa dứt, Long Địch mở rộng miệng nhất thời cả người cương cứng, như là hoá đá, khuôn mặt to lớn điên cuồng co quắp.

Một giây sau cả khuôn mặt Long Địch đều vặn vẹo, cái cổ cùng bả vai cũng co rút lại, mãnh liệt hít vào một hơi nóng rực.

Cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, khoé miệng ướt át phồng to, giận dữ hét:

- Tô Dật, tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi lừa ta!

-Khiến hắn buông lỏng cảnh giác, thật là muốn mạng già của hắn mà!

Hàn Vũ Long nhẹ gật đầu, giơ một ngón tay cái với Tô Dật.

- Lão đầu tử…

Lập tức, Hàn Vũ Long trầm mặc, ánh mắt kỳ dị nhìn Tô Dật đang nhếch miệng, xem ra Thống Lĩnh đại nhân hiểu Long gia còn hơn cả mình.

- Ta lừa ngươi cái gì chứ? Đều là ngươi tự mình nói?

Tô Dật nhún vai, biểu thị rất vô tội.

-Xì xì!

Sau lưng, cách tử lao không xa chầm chậm truyền tới một tiếng cười nhu nhược.

Màng nhĩ khẽ động, ánh mắt Tô Dật nhìn xéo về phía sau, lập tức một lần nữa nhìn Long Địch đang tuyệt vọng nói:

- Ta còn có hai vấn đề không liên quan tới Long gia, nếu ngươi trả lời, ta có thể buông tha cho ngươi.

Long Địch rũ đầu xuống, trầm mặc không nói, Tô Dật từ trên cao nhìn xuống, cao ngạo tôn quý, lại lần nữa đặt câu hỏi.

-Vân Tiên Cổ tông cùng các ngươi đều là thế gia, ngươi có biết làm sao để qua Vân Tiên Cổ tông không?

- Vân gia?

Long Địch đã hoàn toàn dừng chống cự, vô thần nhìn qua Tô Dật, lập tức lắc đầu, ngưng thanh nói:

- Phương pháp đến các thế gia đều là bí mật chí cao, chấp sự như chúng ta sẽ không được biết rõ. Chỉ sợ chỉ có trưởng lão trở lên mới có thể thấy.

Việt