← Quay lại trang sách

Chương 2100

Bởi vì bầu không khí xấu hổ, sau cùng tiệc cưới rượu mừng cũng chỉ uống một chén, Đan Hồng Công liền vội vàng chạy về Vô Cực đại lục.

- Thì ra còn điều sâu xa này!

Nghe Tô Dật giảng giải xong, Xích Phi Hồng vô cùng vui mừng, cười to nói.

-Tiểu tử Đan Hồng Công kia lúc tuổi còn trẻ liền tự xưng là đan đạo cao siêu, không coi ai ra gì, hiện nay cháu gái hoàn mỹ của hắn lại kế thừa tính cách này!

-Cho nên ngươi biết vì sao ta lại không muốn đi Vô Cực phân cung chứ?

Mí mắt Tô Dật lật một cái, buông tay bất đắc dĩ nói.

Lúc này ánh mắt Tô Dật nhìn về sau, lại chú ý tới vị nữ tử đi cùng Đan Như Huyên, tướng mạo xinh đẹp, thanh lịch tao nhã.

Quần áo màu vàng nhạt bên trên điêu khắc hoa văn đơn giản, mà trên ngực trái khảm nạm một vòng Hoả Dương từ Hải Thiên chầm chậm dâng lên.

Thuỷ quang linh động hoạt bát, ánh mặt trời toả ra ánh sáng lung linh, âm thầm tản ra năng lượng ba động, linh hồn Tô Dật đột nhiên xiết chặt, trong đầu sinh ra mấy phần cảm giác quen thuộc.

- Vô Cực giáo?

Lông mày Tô Dật khẽ nhướn, trầm giọng nói.

-Không sai, chính là Vô Cực giáo!

Ánh mắt Xích Phi Hồng nhìn chằm chằm nữ tử bên cạnh Đan Như Huyên, cũng nhận ra nàng là người Vô Cực giáo.

Trước đó Xích Phi Hồng đã từng nói với Tô Dật, đại đa số thế lực bên trong nhất sơn nhị giáo tam tông bốn môn, mặt ngoài phong quang, sau lưng đều phụ thuộc thế gia để sống.

Trong thế lực thượng du, ban đầu là Thánh sơn, hiện tại Thần Hổ môn cùng Thiên Long tông lại có mối quan hệ không thể nói rõ với Long gia.

Nghe nói Tiên Kiếm tông vẫn luôn muốn có chút quan hệ với Vạn Kiếm Đạo minh, mỗi ngày nhìn qua nhìn lại, Thái Thanh môn lại âm thầm liên hệ với Lôi Viêm Thần điện, qua lại rất thân.

Mặt khác bởi vì Song Tử giáo cùng Phục Yêu môn nằm trên biển, khoảng cách với những đại lục hạch tâm này mười phần xa xôi.

Nhưng chỉ cần thế gia hoặc thế lực thượng du gọi tới, bất kể là chuyện tốt hay xấu đều sẽ hoàn toàn tiếp thu, bởi vậy bên trong thế lực Thập đại đỉnh cấp, địa vị cũng là thấp nhất.

Còn lại chính là ba nhà Vô Cực giáo, Thái Hành tông cũng Vô Lượng môn.

Tô Dật chậm rãi nâng đầu lên, trong mắt thâm thuý hiện lên sự lạnh lùng, thấp giọng nói:

-Vô Lượng môn có huyết mạch Kim Long, tự làm thành một phái, ngoại trừ Long gia không còn sợ một ai. Thái Hành tông đặc biệt độc hành, chỉ cầu an ổn, là thế lực hạ du, Long gia cũng không thèm để ý tới. Chỉ có Vô Cực giáo ở thế trung lập lại lặng yên không tiếng động đứng sừng sững ở giữa các thế lực, mười phần không dễ! Không ngờ lại đụng phải nhanh như vậy!

Xích Phi Hồng lập tức cười nói:

- Rốt cục phía sau Vô Cực giáo có thế lực hay không, cũng không dễ nói! Chỉ là ta nghe nói năm đó Vô Cực giáo còn bị Ngự Thiên cung phong bế, hiện tại bọn tiểu bối lại đồng hành cùng Đan Như Huyên khiến người khác không thể không suy nghĩ nhiều.

Nghe vậy, Tô Dật bên trong hắc bào im lặng không nói, âm thầm thu liễm khí tức, ngưng thần nghe hai vị nữ tử phía sau tiếp tục nói chuyện với nhau.

-Chuyện gì xảy ra! Chưởng quỹ đâu, đi ra đây! Có người tới mua dược tài đây!

Đan Như Huyên thấy trong tiệm không ai đón khách thì vô cùng tức giận đánh một chưởng.

Mộc Lăng đứng bên cạnh lại thanh nhã cười nhạt, lôi kéo Đan Như Huyên, ra hiệu nàng nói nhỏ chút.

-Mộc Lăng tỷ, ngươi nói phường kim đan này ngay cả một người cũng không có, lại có dược tài ta muốn sao?

Đan Như Huyên nhíu mày nghi ngờ hỏi.

-Đừng gấp, Vô Cực giáo chúng ta từ trước tới nay đều mua sắm dược tài ở chỗ này. Tính khí chưởng quỹ này có chút cổ quái, nhưng xác thật có rất nhiều đồ tốt.

Nữ tử được gọi là Mộc Lăng an ủi Đan Như Huyên, lập tức cười nói.

-Không phải ngươi muốn kéo dài kinh mạch giúp Nhân Kiệt ca ca sao? Nơi này nhất định có dược tài ngươi muốn, chút lòng kiên trì đó cũng không có sao?

Nghe vậy Đan Như Huyên chà nhẹ trên mặt đất, thẹn thùng nói:

- Cũng không biết gần đây làm sao, Ngự Thiên cung cũng rất thiếu đan dược và dược tài, dược tài toàn bộ Vô Cực đại lục lại như bốc hơi chỉ trong vòng một đêm, khiến ta không có dược liệu để luyện dược!

- Nhất định có người trắng trợn thu mua đan dược và dược tài ở Vô Cực đại lục!

Tô Dật ẩn núp ở trong hắc bào, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén.

Trong góc, năng lượng quanh thân Tô Dật khẽ động khiến Đan Như Huyên cùng Mộc Lăng chú ý, hai người chợt im lặng.

Phía cửa, sắc mặt của Mộc Lăng biến đổi nhìn Tô Dật bên trong hắc bào, khẽ kéo Đan Như Huyên đi tới quầy hàng.

-Tần chưởng quỹ, Mộc Lăng của Vô Cực giáo cầu kiến, xin mời thu xếp công việc bớt chút thì giờ gặp mặt!

Mộc Lăng mỉm cười.

Qua nửa ngày, hai người đợi trước quầy đã lâu, biểu lộ của Đan Như Huyên trở nên càng ngày càng không kiên nhẫn.

Bỗng nhiên một thân ảnh mập mạp chạy như bay từ trong sảnh ra ngoài, mũi dài rộng, hai bên má như hai cái mâm nhỏ, mặt mũi tràn ngập mồ hôi, rõ ràng là đang bận rộn.

Tần chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi, cười nói với Mộc Lăng:

-Là tiểu Lăng tử sao, hôm nay không gặp may rồi, thật sự bận quá. Nếu ngươi muốn thảo dược trân quý thì hôm khác lại tới đi?

-Khó thấy Tần chưởng quỹ bận rộn như vậy, gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?

Tần chưởng quỹ cười ha ha, bàn tay cầm một quyển sổ sách ra sức quạt, cười không nói.

Mộc Lăng bất đắc dĩ cười một tiếng, lập tức nhìn về phía Đan Như Huyên, xin lỗi:

-Như Huyên muội muội, xem ra chúng ta tới không đúng lúc, hay là chúng ta qua nơi khác xem một chút?

Nghe được lời này, miệng Đan Như Huyên bĩu ra, nhìn Tần chưởng quỹ, nghiêm giận trách:

-Chỉ là một chưởng quỹ nho nhỏ lại phô trương thật lớn! Không những để chúng ta đợi ngươi lâu như vậy, vừa ra tới nơi còn chưa nói muốn dược liệu gì lại đuổi chúng ta đi, có kiểu làm ăn như thế sao?

Vừa dứt lời, năng lượng linh hồn mạnh mẽ bùng ra khắp toàn thân Đan Như Huyên, cấp độ linh hồn tứ phẩm của Đan Như Huyên có chút không tầm thường, bốn phía không gian nổi lên một luồng năng lượng kình phong mãnh liệt, thổi quầy sách vang lên sào sạt, trang giấy tung bay.

Tô Dật chú ý tới, ánh mắt vị Tần chưởng quỹ bụng phệ này lại trấm tĩnh, không hề quan tâm, không hề bị khí thế của Đan Như Huyên hù doạ, điều này khiến Tô Dật cùng Xích Phi Hồng phải lớn tiếng khen ngợi.

- Tiểu Lăng tử, đây là người của ngươi?

Tần chưởng quỹ khẽ di chuyển thân thể khổng lồ, trợn mắt nhìn Đan Như Huyên, lên tiếng hỏi.

Mộc Lăng có chút xấu hổ, ánh mắt dời từ trên người Đan Như Huyên tới trên thân Tần chưởng quỹ, thấp giọng nói:

- Nàng là muội muội của ta, không hiểu chuyện, Tần chưởng quỹ đừng trách!

- Mộc Lăng tỷ, ngươi cần gì phải xin lỗi hắn! Vốn dĩ là do hắn không đúng!

Đan Như Huyên càng thêm tức giận tới không thể chịu nổi, nghiến chặt hàm răng.

-Tính khí nha đầu mới tới của Vô Cực giáo thật hung dữ!

Tần chưởng quỹ không chút hoang mang lắc đầu, phủi tro bụi phía trên, thở ra một hơi, cúi đầu cười nói.

Đan Như Huyên ngẩng khuôn mặt cao quý lên, tràn ngập sự cao ngạo nhìn về phía Tần chương quỹ, quát nơi:

-Ai là người Vô Cực giáo! Đan Như Huyên của Ngự Thiên cung chính là ta!

-Ngự Thiên cung? Đan Hồng Công kia là người của Ngự Thiên cung?

Ánh mắt Tần chưởng quỹ nhìn chằm chằm Đan Như Huyên, trong con mắt có chút dao động.

- Thế nào? Sợ rồi sao?

Lông mày Đan Như Huyên nhếch lên, khoé miệng mang theo nụ cười khinh thường.

Rất rõ ràng, Đan Như Huyên cho rằng lôi tên tuổi Đan Hồng Công cùng Ngự Thiên cung ra đã khiến tên chưởng quỹ đan phường này bị doạ sợ.