← Quay lại trang sách

Chương 2101

Thế nhưng một giây sau, chuyện xảy ra lại khiến Tô Dật và Xích Phi Hồng đều không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, bất giác nhíu mày.

Trên quầy, Tần chưởng quỹ mới rồi còn vẻ mặt ôn hoà, nay vừa nghe thấy ba chữ Ngự Thiên cung, sắc mặt lập tức chuyển vẻ âm lãnh, khóe miệng nhếch lên, trong đồng tử toát ra hung quang sáng ngời, nhìn chằm chằm Đan Như Huyên.

Hàn ý khiến người sợ tuôn trào ra từ quanh thân Tần chưởng quỹ, trong ánh mắt cao ngạo của Đan Như Huyên chớp qua một tia hoảng hốt, ngay cả Tô Dật đứng ở trong góc cũng có thể cảm nhận được phẫn nộ khó mà kiềm chế trên thân Tần chưởng quỹ.

Tu vi không cao, lại có thể vì phẫn nộ mà bộc phát ra năng lượng như vậy, nội tâm Tô Dật không khỏi có phần chấn động.

- Bành!

Sau quầy, thân thể mập mạp của Tần chưởng quỹ nhướng lên, hai cánh tay tráng kiện tựa như cự thạch đánh trên mặt bàn, mặt đá lập tức vỡ vụn, tan thành mấy khối tán trên đài cao.

Năng lượng đột nhiên bành trướng tuôn ra lập tức chấn nhiếp hai người Mộc Lăng và Đan Như Huyên, Tần chưởng quỹ nét mặt run lên vì giận dữ, âm lãnh nói:

- Mộc Lăng, cho ngươi ba giây đồng hồ, lập tức mang tiểu nha đầu này ra ngoài, nếu có tái phạm, Kim Đan phường sẽ đoạn tuyệt cung ứng đối với Vô Cực giáo!

- Tần chưởng quỹ, ngươi sao thế?

Ngữ điệu nghiêm túc khiến nét thanh lãnh trên mặt Mộc Lăng cấp tốc hiện ra một tia chấn kinh.

Kim Đan phường một mực là đan phường lớn nhất hợp tác mua sắm đan dược với Vô Cực giáo, bởi vì lượng hàng tồn sung túc, phẩm chất cực tốt, phục vụ chu đáo, từ trước đến nay quan hệ với các trưởng lão chấp sự trong Vô Cực giáo đều không tệ.

Bởi vậy, khi biết Đan Như Huyên muốn luyện chế phát triển kinh mạch cho Mộc Nhân Kiệt của Vô Cực giáo, tăng cao tu vi đan dược, trong khi Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo đồng dạng cũng đang thiếu thốn đan dược, việc đầu tiên Mộc Lăng nghĩ tới chính là đến Kim Đan phường xem xem.

Tần chưởng quỹ dùng ánh mắt hơi có phần khinh miệt quét về phía Đan Như Huyên, nói nhỏ:

- Đúng rồi, tiểu Lăng tử, sau này ít mang người Ngự Thiên cung tới! Kim Đan phường không chào đón!

Trong ngóc ngách, nghe được câu nói này nội tâm Tô Dật không khỏi trầm xuống, lẩm bẩm:

- - Chẳng lẽ Ngự Thiên cung có quan hệ gì với hắn? Nhưng mà trước nay Ngự Thiên cung không kết thù với người a!

Một cái Kim Đan phường nho nhỏ cũng dám chống đối Vô Cực giáo như thế, thậm chí càng không để Ngự Thiên cung vào trong mắt.

Chân mày Tô Dật chậm rãi nhướng lên, trong mắt lóe ra quang mang, trong lòng không khỏi càng thêm hiếu kỳ đối với thế lực sau lưng Tần chưởng quỹ và đan phường này.

- Ngươi lại dám xem thường Ngự Thiên cung! Rất nhiều đan dược trong đan phường này của ngươi cũng là do Ngự Thiên cung luyện chế! Ngươi cuồng thật đấy!

Đan Như Huyên mặt đỏ tới mang tai, hiển nhiên không ngờ một chưởng quỹ đan phường nho nhỏ lại dám không cho Vô Cực giáo mặt mũi như vậy, thậm chí còn dám khinh thị Ngự Thiên cung.

Nhất thời, trong mắt Đan Như Huyên lướt qua một tia sát ý, năng lượng linh hồn tứ phẩm sơ giai đột nhiên tuôn trào ra, ánh mắt như lưỡi đao lạnh thấu xương theo đó rơi xuống trên thân Tần chưởng quỹ.

- Xoẹt!

Một bên, Mộc Lăng cũng gấp, nét mặt thoáng hiện vẻ căng thẳng, chỉ thấy khóe miệng Tần chưởng quỹ khẽ nhếch, trêu chọc nói:

- Ngự Thiên cung luyện đan bán đan, dùng đan khí xâu chuỗi Thiên Man đại lục, vốn chính là mua bán! Không bán cho ta, tự nhiên cũng sẽ bán cho người khác! Thật không khéo, hôm nay tất cả linh dược đan phẩm Vô Cực Đại Lục ở chỗ ta đều không bán ngươi!

Ngón tay mập mạp chỉ hướng Đan Như Huyên, Tần chưởng quỹ nhướng mắt, hất cằm, bộ dạng xấc xược, nói:

- - Ngươi làm gì được ta?

- Ngươi muốn chết!

Nghe vậy, Đan Như Huyên lùi ra sau hai bước, bàn tay vươn về phía trước, hai hỏa đoàn nóng bỏng sáng rực hiện ra trên tay, ánh lửa chiếu rọi.

- Tên mập mạp nhà ngươi thật tưởng rằng Ngự Thiên cung dễ trêu chọc! Hôm nay ta đốt cái tiệm nát này! Để xem ngươi lấy cái gì ra bán!

Vừa dứt lời, hỏa đoàn trong tay Đan Như Huyên lần nữa căng phồng lên, không gian chung quanh như vỡ vụn, sản sinh từng vòng gợn sóng khủng bố.

Trong sóng khí mơ hồ mộng ảo, năng lượng linh hồn Đan Như Huyên bao phủ mảnh lớn không gian trước người, khí tức hùng hồn, sát ý phát tiết, một trận đổ máu đã ở ngay trước mắt.

- Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi thu liễm tính tình lại một chút! Muốn giương oai cũng phải nhìn xem đây là chỗ nào! Ngọn lửa này nếu mà quẳng xuống, ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu!

Thấy thế Tần chưởng quỹ cũng thu liễm thần sắc, lại không chút nào bối rối, bàn tay mập mạp hướng quầy hàng sờ soạng, tay trái nhẹ nhàng đánh lên mặt bàn, khóe miệng ngậm lấy một tia cười lạnh khinh thường.

- Tên Tần chưởng quỹ này có hậu chiêu! Nha đầu này mà không thu tay, Ngự Thiên cung khả năng đều sẽ xui xẻo theo!

Ở trong tâm thần Tô Dật, Xích Phi Hồng thấy được rõ ràng, khẽ lặng lẽ cười, nói.

Lúc này Tô Dật cũng xoay người lại, trong áo bào đen lóe ra một đạo hào quang lạnh lùng, Ngự Thiên cung tốt xấu cũng tính là của mình, Đan Như Huyên dù ngang ngược, kiêu hoành vô lễ thế nào, Vô Cực phân cung cũng không thể cùng theo không may.

Trong áo bào đen, Tô Dật âm thầm kết xuất một đạo thủ ấn, nguyên khí mãnh liệt từ trong luồng xoáy Thái Hư ngưng chuyển mà ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm “cơ quan phía dưới tủ quầy.

- Như Huyên! Ngươi làm cái gì? Mau buông tay!

Mộc Lăng quýnh lên, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một thanh đoản đao màu bạc, một đao đánh xuống, kình phong gào thét, cường hành cắt nát luồng năng lượng linh hồn trước người Đan Như Huyên.

Màn lửa tiêu tán, sóng khí bốc hơi, năng lượng linh hồn đột nhiên bắn ra, lực đạo bắn ngược đẩy Đan Như Huyên liên tục giật lui ba bước, khuôn mặt hồng nhuận, ánh mắt ngạc nhiên nhìn qua Mộc Lăng.

Mộc Lăng giơ hai tay ngăn ở trước người Đan Như Huyên, cau mày, trầm ngâm nói:

- Mộc Lăng tỷ, ngươi làm gì đấy, mập mạp chết bầm này đánh ta còn không lại! Ngự Thiên cung cần gì phải sợ hắn.

Không chút để ý Đan Như Huyên, Mộc Lăng hướng về phía Tần chưởng quỹ cúi người xin lỗi, cung kính nói:

- Quan hệ giữa Vô Cực giáo và Kim Đan phường trước nay luôn rất mật thiết, chỉ là ta không biết liên quan giữa quý phường với Ngự Thiên cung, hôm nay tiểu muội thất lễ, thay mặt Như Huyên hướng ngài xin lỗi! Còn mong Tần chưởng quỹ chớ trách.

Ánh mắt Mộc Lăng một mực rơi trên tay áo giấu dưới tủ quầy của Tần chưởng quỹ, ánh mắt ngưng trọng, không dám có chút nào chủ quan.

Cảnh này Tô Dật nhìn ở trong mắt, âm thầm gật đầu, xem ra Mộc Lăng còn hiểu chút môn đạo.

Đồng thời, Tô Dật lại lần nữa dám chắc, Kim Đan phường này tuyệt không đơn giản! Rất có thể có đáp án mà mình muốn biết.

Cục diện giằng co, súc thế đợi phát, trong bầu không khí căng thẳng mà quỷ dị đó, Tần chưởng quỹ rốt cục mở miệng, ánh mắt nghiêm nghị nói.

- Tiểu Lăng tử, ra ngoài đi! Ngươi cần tài liệu gì, qua một đoạn thời gian, ta sẽ cho người đưa qua! Hôm nay nể mặt ngươi, mang nàng đi thôi!

Nét mặt Mộc Lăng tức thì giãn ra, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để nàng lựa chọn lần nữa, Mộc Lăng tuyệt đối sẽ không dẫn tiểu công chúa này đến Kim Đan phường.

- Làm phiền Tần chưởng quỹ!

Mộc Lăng chào đối phương, sau đó quay người dùng ánh mắt oán trách nhìn Đan Như Huyên, nói:

- Đi thôi! Dược liệu ta sẽ nghĩ cách cho ngươi! Đừng gây chuyện ở chỗ này!

Đan Như Huyên quét mắt trở lại trên thân Mộc Lăng, môi hồng nhếch lên, cuối cùng hung hăng trừng liếc đan phường một cái, gật đầu nói:

- - Được! Ta nhớ rồi! Mộc Lăng tỷ, chúng ta đi!

Nói xong, quay người hướng cửa đi tới, chỉ nghe phía sau Tần chưởng quỹ nhiệt tình chào hỏi:

- Vị này, ngài cần gì?