← Quay lại trang sách

Chương 2102

Đan Như Huyên và Mộc Lăng xoay người lại, ánh mắt đồng thời tập trung lên thân ảnh áo bào đen trước quầy.

Người Tần chưởng quỹ chào hỏi chính là kẻ áo đen ở trong góc.

Mộc Lăng ánh mắt ngưng trọng, từ khí tức nàng biết người áo đen này tuyệt đối là một cường giả không thể coi thường.

Thế nên, ngay từ khi tiến vào dược phường, Mộc Lăng và Đan Như Huyên đều lựa chọn thái độ kính nhi viễn chi đối người áo đen.

Vừa nãy cãi lộn, hai người nhất thời quên mất sự tồn tại của đối phương.

Nhất thời, hai đôi ánh mắt kỳ quái cùng nhau rơi trên thân Tô Dật.

Trông thấy Tần chưởng quỹ thay đổi nét mặt, vô cùng nhiệt tình đối với người thần bí kia, sắc mặt Đan Như Huyên lập tức có phần âm tình biến hóa, trong lòng càng thêm không thoải mái.

Trong áo bào đen Tô Dật cũng lắc đầu cười khổ, tên Tần chưởng quỹ này chẳng lẽ học qua biến diện (một thủ thuật trong kinh kịch).

Kim Đan phường không đơn giản, cũng không thể bị vị chưởng quỹ tinh minh khôn khéo này đánh lừa, bèn cố ý đè thấp thanh âm, trầm giọng nói:

- Không ngờ nơi này Tần chưởng quỹ lại bận rộn như vậy, ta thấy tốt nhất vẫn là không nên quấy rầy!

Nói rồi Tô Dật lắc áo bào một cái, quay người hướng ra ngoài chuẩn bị rời đi.

Tần chưởng quỹ thấy thế, vội quơ tay vẫy vẫy theo, chân mày cau lại, cao giọng nói:

- - Đại nhân chậm đã! Lúc ở trong sảnh, tiểu lão liền cảm giác được có cường giả đến thăm, bất đắc dĩ hôm nay trong tiệm thực sự quá bận rộn, mới phải để quý khách chờ lâu, chọc giận đại nhân, ở đây tiểu lão xin bồi tội.

Tô Dật đưa lưng về phía Tần chưởng quỹ, bước chân ngừng lại, khóe môi trong áo bào khe khẽ nhếch lên.

- Vừa rồi chú ý tới cường giả nhìn chăm chú thật lâu ở chỗ mấy hộp đan dược quý hiếm, chẳng lẽ có thứ ngài muốn? Tu vi đại nhân như thế, nếu có chỗ nào Kim Đan phường có thể giúp một tay, nhất định ra sức trâu ngựa!

Tần chưởng quỹ bổ sung thêm, thanh âm thành khẩn mà tha thiết!

- Gia hỏa này, ánh mắt ngược lại bén nhọn! Xem ra là chúng ta sơ sót không để ý tới quy tắc không gian trong Kim Đan phường!

Xích Phi Hồng khẽ cười một tiếng, truyền âm cho Tô Dật.

Trong lòng Tô Dật cũng trầm xuống, tên chưởng quỹ này nhìn như chất phác, thật ra tinh minh vô cùng.

Chính mình dù thu liễm khí tức vào cửa, lại vẫn bị Tần chưởng quỹ nhìn ra manh mối.

Đoán chừng Tần chưởng quỹ cũng đã rõ ràng tu vi Nguyên Tông cảnh của hắn, lúc này mới chuyển biến thái độ.

Cường giả tu vi Nguyên Tông cảnh, dù là hành tẩu ở đâu trên Thiên Man đại lục thì cũng đều sẽ được tôn kính làm thượng khách.

Không thể không nói, tên Tần chưởng quỹ này có thể nắm giữ đan phường lớn nhất Vô Cực Đại Lục, tuyệt đối có chỗ độc đáo riêng của hắn.

Ngoài cửa, hai người cũng chưa đi xa, ở nơi cách bậc cửa hai bước đường ngừng chân quan sát.

Nhìn bộ dạng hiền lành vô hại của Tần chưởng quỹ, Đan Như Huyên càng là nổi giận lôi đình, lại bị Mộc Lăng cường hành ngăn lại.

Trong tiệm, Tô Dật mí mắt nhấc lên, quay đầu, trong ánh mắt u thâm sáng trong bắn ra một tia tinh quang, thanh âm xen lẫn nguyên khí hùng hậu phát ra từ trong áo bào đen:

Đã như vậy, ta cần Thác Mạch Đằng, Tuyết Yên Thảo và Dưỡng Tinh Thần Nê, chỗ ngươi có không?

Nghe được ba món đồ này, ánh mắt Tần chưởng quỹ lập tức chớp động, ngón tay thô thô sờ sờ dưới cằm, đáp:

- Đại nhân muốn luyện chế Bích Tuyền Luyện Cốt đan, đan dược Địa phẩm trung giai a! Khách quan vừa ra tay đã kinh người như thế! Xem ra cũng không phải người tầm thường!

- Thế nào, có không?

Tô Dật hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm gương mặt Tần chưởng quỹ, đè nén xuống hiếu kỳ trong lòng.

Sau lưng, Đan Như Huyên và Mộc Lăng nhìn nhau, Đan Như Huyên nhăn mày nói:

- Thác Mạch Đằng! Mộc Lăng tỷ, ta cũng cần a! Người này muốn cùng một loại dược liệu với ta.

- Ta biết!

Mộc Lăng ra dấu hơi an chớ nóng với Đan Như Huyên, cằm khe khẽ điểm nhẹ.

- Hô!

Đan Như Huyên cắn môi, trong mắt dâng lên một đoàn nộ hỏa, răng ngà cắn vang ken két.

Mà lúc này, Tần chưởng quỹ cũng chú ý tới Mộc Lăng cùng Đan Như Huyên còn chưa đi xa, đột nhiên cao giọng nói:

- Thôi được! Các hạ nhất định là cao nhân, tiểu điếm nguyện ý kết giao với ngài! Thác Mạch Đằng và Tuyết Yên Thảo, chỗ ta đều có. Sáng mai cũng vào lúc này, khách quan tới lấy là được! Chỉ riêng Dưỡng Tinh Thần Nê, thực sự khó kiếm, còn mong đại nhân đi nơi khác tìm xem! Thế nào?

Nghe hai loại trước đều có, Tô Dật không khỏi mừng rỡ, thứ còn lại đành chỉ có thể xin nhờ Linh Bảo Các hỗ trợ tìm kiếm, lập tức bèn gật đầu:

- Vậy xin đa tạ! Về phần giá cả?

Tần chưởng quỹ xoa xoa đôi tay, vui vẻ nói:

- Giá cả tất nhiên hợp lý! Mỗi thứ năm khối nguyên thạch lục tinh! Đối với đại nhân mà nói thì hẳn không phải là vấn đề?

Tô Dật suy nghĩ một lát, nguyên thạch trên người hắn hoặc là lưu cho Bá Vương tông, hoặc là cầm lấy đề thăng tu vi.

Giờ thứ duy nhất còn lại trên thân là một chút tinh hộp nguyên thạch lục tinh, tinh hộp này so ra cũng được mấy khối nguyên thạch.

Lập tức cắn răng đáp ứng, nói nhỏ:

- Ngày mai nơi đây, giao hàng!

- Thành giao!

Tần chưởng quỹ cũng không hàm hồ, mỉm cười gật đầu với lưng ảnh Tô Dật.

Nói xong, Tô Dật đi thẳng ra ngoài cửa, trong áo bào đen, ánh mắt chạm cùng hai người Đan Như Huyên không đến một giây liền rảo bước nhanh chóng rời đi.

- Nhanh! Cùng đi theo!

Đan Như Huyên ánh mắt lấp lánh, căm hận quay sang nhìn Tần chưởng quỹ một cái, Tần chưởng quỹ lại đã lần nữa bay vào khách sảnh.

Đi ở trên phố, cảm gíac được sau lưng có hai vị nữ tử đuổi theo, Tô Dật nhẹ giọng cười một tiếng, Phù Dao Bách Biến Bộ dưới chân thi triển ra tốc độ cao nhất.

Áo bào đen khẽ lay động, thân ảnh nhìn như phiêu hốt, bồng bềnh bất định, trên thực tế tốc độ lại nhanh như thiểm điện.

Trong đoàn người tới lui không dứt, Tô Dật chuyên nhắm đến những nơi lưu lượng người qua lại nhộn nhịp mà đi.

Trong khe hẹp, Tô Dật như cơn gió màu đen chớp qua, rất nhanh đã biến mất trong bể người, không thấy tăm hơi!

- Đáng ghét! Người này cầm tinh con thỏ chắc! Sao nhanh vậy!

Mắt nhìn dòng người lui tới ồn ào náo động trước mặt, làm gì còn thấy thân ảnh Tô Dật, Đan Như Huyên chà chà tay, giận quát không thôi.

Hai người vốn định đuổi theo Tô Dật, muốn Tô Dật bán lại Thác Mạch Đằng, hoặc là để Tô Dật mua nhiều thêm một gốc, mình sẽ thanh toán cho một khoản phí tổn.

Chỉ là giờ thì hay rồi, người đều chạy vô tung vô ảnh, đến cả cơ hội há mồm đều không có.

- Người này mạnh quá! Thân pháp càng là kinh người!

Mộc Lăng ánh mắt chớp động, mình tu vi cũng là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, thế mà vẫn không đuổi kịp.

Từ khi nào Vô Cực Đại Lục xuất hiện cường giả đỉnh cấp kiểu này, thực lực như thế thậm chí có thể so với thủ tịch trưởng lão trong môn.

- Người này lai lịch thế nào?

Mộc Lăng nhìn sóng người tuôn trào tới lui, có chút xuất thần nói.

Bên cạnh, Đan Như Huyên hai má phiếm hồng, hàn khí trong mắt khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhìn lại phía Kim Đan phường, tức giận nói:

- Tên mập mạp chết bầm kia cố ý chọc giận Ngự Thiên cung chúng ta a! Không bán cho chúng ta, lại đi bán cho người kia!

Mộc Lăng lắc đầu, nhìn sang Đan Như Huyên nói:

- - Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ thế quay lại được? Kim Đan phường kia không đơn giản! Các thủ tịch trưởng lão trong giáo đều kiêng kị ba phần với Kim Đan phường! Tốt nhất là đừng đi chọc xui xẻo!

Lôi kéo tay Đan Như Huyên, Mộc Lăng hứa hẹn sẽ kiếm được Thác Mạch Đằng từ chỗ khác cho Đan Như Huyên.

Đan Như Huyên dùng sức lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói:

- Hừ! Vấn đề không phải là đan dược! Chuyện Ngự Thiên cung chịu nhục đâu thể chỉ bằng một gốc thảo dược là có thể bồi thường! Mộc Lăng tỷ tỷ, ta muốn hồi cung!