← Quay lại trang sách

Chương 2103

Không lẽ ngươi muốn để Hồng Công đại nhân biết? Thế lực sau lưng Kim Đan phường này thật không thể khinh thường đâu!

Mộc Lăng trợn tròn mắt, liếc nhìn thiếu nữ trước mặt.

Trong lòng không ngừng thầm nhủ, quỷ nha đầu này nghĩ cái quái gì vậy, mong là đừng làm lớn chuyện!

Đến lúc đó lỡ mà to chuyện, vậy lại phiền phức to!

- Không nói cho gia gia. Từ lúc trở về từ Ngự Thiên hồn trại gia gia ta ngày ngày tâm tình đều không tốt, chuyên chú đan thuật, ai cũng không gặp. Trong phân cung không có dược tài luyện dược hắn đều chẳng muốn quản!

Đan Như Huyên quệt môi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hàng mi nhíu lại.

- Đều là cái tên Tô Dật kia! Hại Vô Cực phân cung chúng ta mất mặt ở tổng bộ! Ta hận chết hắn!

Nói xong, Đan Như Huyên cũng theo đó trấn tĩnh lại, trầm tư nghĩ cách.

Cau mày, Đan Như Huyên nhìn chằm chằm mặt đất, đột nhiên ánh mắt sáng rực, ngước mặt lên, ngón trỏ chỉ trời nói:

- Đúng rồi, Kim Đan phường trắng trợn tích trữ đan dược, khiến ngay cả Ngự Thiên cung đều không dược liệu, Vô Cực giáo cũng không có đan dược! Cứ tiếp tục như thế, há chẳng phải lộn xộn! Chúng ta lập tức trở về tìm người, ngươi trở về cũng nói một tiếng với Nhân Kiệt ca ca!

- Ngươi lại muốn làm gì?

Mộc Lăng lắc đầu thở dài, đối cái vị tiểu muội tinh linh như quỷ này nàng thật sự là vô cùng đau đầu.

- Tần mập mạp dặn người thần bí ngày mai lại đến, người thần bí vừa đi hắn liền về lại trong nội sảnh. Ngày mai mới có hàng, chứng tỏ đêm nay Kim Đan phường nhất định sẽ vận chuyển đan dược tới!

- Ý ngươi là?

Trong mắt Mộc Lăng cũng hiện lên một tia ánh sáng.

- Bóc trần âm mưu của Kim Đan phường, làm rõ ràng rốt cục Kim Đan phường đang độn tích đan dược vì ai, độn tích nhiều linh dược đan phẩm như vậy là muốn làm gì! Sau đó để Tần mập mạp giao ra dược liệu ta muốn và đan dược Vô Cực giáo cần cho chúng ta là được! Thuận tiện cho tên mập mạp chết bầm kia một bài học nhớ đời!

Đan Như Huyên nâng lên chiếc cằm cao ngạo, nói xong câu cuối cùng, nét mặt lập tức giãn ra, triển khai ý cười vô cùng xinh đẹp.

- Cái này...

Mộc Lăng nhíu mày, có chút do dự.

- Ai nha, đừng do dự! Mộc Lăng tỷ tỷ, Kim Đan phường này đang làm cái quỷ gì sau lưng, ngươi không muốn biết ư? Đây chính là chuyện liên quan đến Vô Cực Đại Lục a!

Đan Như Huyên chớp chớp đôi mắt to, nhìn Mộc Lăng nói.

Mộc Lăng nhìn theo phương hướng người thần bí đi xa, thỏa hiệp nói:

- Việc này quả thực hết sức quỷ dị, ta trở về sẽ nói một tiếng với Nhân Kiệt sư đệ, để xem hắn phản ứng thế nào!

- Tuyệt quá!

Đan Như Huyên kéo lấy tay Mộc Lăng, quay đầu nhìn về phía Kim Đan phường, ngạo khí quát:

- Tần mập mạp, đêm nay ta cho ngươi đẹp mặt! Khi nhục Ngự Thiên cung ta, ngươi không được chết tử tế đâu.

Sóng người tuôn động, thân ảnh hai nữ tử đồng thời chia nhau độn về hai hướng đông tây.

Cùng lúc này, ở một nơi ngõ hẻm, Tô Dật đứng dựa lưng vào tường, hắn đã nghe được rõ ràng đối thoại giữa Đan Như Huyên và Mộc Lăng.

Đợi hai người rời đi, Tô Dật chậm rãi thả xuống áo bào, lộ ra khuôn mặt thanh tú cương nghị, ánh mắt lười nhác nhìn lên trên không.

- Tiểu nha đầu này tuy ngang ngược, nhưng đoán cũng không sai! Đêm nay Tần chưởng quỹ tất có hành động!

Từ sâu trong tim truyền ra tiếng nói nhè nhẹ của Xích Phi Hồng.

Tô Dật ngẩng đầu lên, vòng tay ra sau gáy, ngắm nhìn đám mây trôi lơ lửng, nhẹ giọng cười một tiếng, thấp giọng nói:

- Vậy đợi buổi tối gặp lại! Ta cũng rất muốn biết phía sau Kim Đan phường có bí mật gì!

Lập tức, ánh mắt thâm thúy bắn về hướng cửa lớn đã đóng kín của Kim Đan phường, nơi sâu trong đồng tử Tô Dật hiện lên một đạo hàn mang.

Hiện tại, toàn bộ đan dược trên Vô Cực Đại Lục đều tụ tập ở Kim Đan phường.

Rốt cục thế lực nào mà lại có năng lượng khủng bố như thế, Kim Đan phường không tiếc đắc tội Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung cũng phải ngoan ngoãn cung ứng cho nó.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Dật nhếch lên, quanh thân lập tức chấn đãng từng vòng từng vòng gợn sóng không gian, theo sau thân ảnh cũng dần biến mất trong ngõ hẻm.

Ban đêm, sao sáng dần lên.

Trời cao trăng sáng, gió nhẹ phe phẩy, giữa núi rừng tối đen như mực, tiếng Man Yêu thú bò rạp dưới đất gầm rú liên miên bất tuyệt, vang vọng chân trời, đánh tan chim chóc trong rừng.

Chung quanh Cổ Nguyệt thành, sơn mạch cao ngất, mỏm đá lởm chởm, mây trắng như mộng ảo trôi lửng lờ, tựa như tơ lụa vờn quanh trên đỉnh núi.

Nơi xa, tường thành Cổ Nguyệt thành dài bát ngát lộ rõ dưới ánh trăng.

Giờ phút này, Tô Dật xếp bằng trên điểm cao, như cây cổ thụ rễ quấn vòng quanh ngưng thần tu luyện, vận chuyển khẩu quyết tâm phá Hỗn Nguyên chí tôn công trọn một chu thiên.

Ánh trăng nhẹ vẩy lên thân thể Tô Dật, hào quang nhàn nhạt bao phủ quanh người, dưới quang mang da thịt Tô Dật tản mát ra thần quang kỳ dị như là ôn ngọc.

Ánh mắt Xích Phi Hồng chăm chú nhìn xuống sơn đạo nối thẳng Cổ Nguyệt thành phía dưới, an tĩnh chờ đợi Tần chưởng quỹ sắp ra khỏi thành.

Lúc ban ngày, Tô Dật đã tra rõ địa hình, thời gian canh giác quanh Cổ Nguyệt thành, qua điều tra hắn phát hiện, nơi này là cửa ra duy nhất nếu muốn rời khỏi Cổ Nguyệt thành vào buổi đêm.

Nếu thật sự phía sau Kim Đan phường có thế lực cường đại chống lưng, như vậy người tới đón đan dược tuyệt đối sẽ có thực lực không tầm thường.

Ban ngày cường giả tiến vào Cổ Nguyệt thành, ra vào Kim Đan các sẽ lập tức bị tai mắt của các thế lực trong thành phát hiện.

Bởi vậy Tô Dật và Xích Phi Hồng đều nhận định, Tần chưởng quỹ tuyệt đối sẽ không tiến hành giao dịch lớn như thế ở trong thành.

Muốn bắt Tần chưởng quỹ, chỉ cần chú ý con đường này là được.

Dưới ánh trăng, Tô Dật lẳng lặng vận chuyển Ngự Thiên quyết, phương viên trăm dặm gió thổi cỏ lay đều nằm hết trong tầm linh thức khống chế.

Trong kinh mạch dày rộng cứng cỏi, nguyên khí gào thét lao nhanh, mang theo năng lượng linh hồn tung trào men theo lỗ chân lông chậm rãi tràn ra, xua tán Man Yêu thú chung quanh ra xa.

- Sưu sưu!

Ánh sáng bạc trải dài trên mặt đất, mấy đạo nhân ảnh từ chân trời xuyên thẳng mà qua, một giây sau liền phù hiện thân hình ở phía đông sơn mạch.

Mấy người này vừa rơi xuống đất liền cúi khom lưng, leo nhanh lên cây như khỉ, bọn họ đang đi đúng con đường ra khỏi thành.

- Người Vô Cực phân cung đến!

Xích Phi Hồng nhắc nhở.

Trên thân cũng có Ngự Thiên quyết, khí tức người Ngự Thiên cung Tô Dật há có thể không quen thuộc, chẳng cần mở mắt ra, linh thức Tô Dật đã thăm dò rõ ràng tu vi nhóm người này.

Đan Như Huyên, tu vi tứ phẩm sơ giai, một nam thanh niên khác, tu vi cũng là tứ phẩm sơ giai, còn có một nam tử trung niên, tu vi Nguyên Hoàng cảnh bát trọng.

- Đan Như Huyên quả thực không kinh động đến thượng tầng Vô Cực phân cung, người đến hẳn là chấp sự đồng bối kiệt xuất ngày thường đi lại tương đối gần.

Xích Phi Hồng gật đầu, nhẹ giọng nói.

- Đến rồi!

Tô Dật đột nhiên mở mắt, hàng mi nhướng lên, phía chân trời có ba bóng người cũng đang phi tốc nhắm hướng đông sơn mạch mà tới.

- Oanh!

Thuận theo ánh mắt Tô Dật, Xích Đông Tuyệt đột nhiên cảm ứng được ba luồng khí tức nguyên khí như hỏa diễm trải ra giữa thiên địa, tựa như thiên thạch xung kích nhắm thẳng tới phía đông sơn mạch.

Lúc rơi xuống đất lại lặng im không một tiếng động, thân pháp như thế, không khỏi khiến Tô Dật và Xích Đông Tuyệt đồng thanh kêu một tiếng “ghê!

Trong Vô Cực giáo cũng đến ba người, mà trong ba người này, có hai kẻ Tô Dật từng gặp qua.

Dẫn đầu chính là Mộc Nhân Kiệt, trong tranh tài xếp hạng tại thiên phong đoạt được vị trí thứ tư, vì Vô Cực giáo xuất tẫn danh tiếng, oanh động toàn bộ Vô Cực Đại Lục.