← Quay lại trang sách

Chương 2104

Trong trận chiến tranh đoạt xếp hạng tại thiên phong, lúc giao đấu cùng Tuyết Hồng Lâu, sau cùng Mộc Nhân Kiệt bởi thực lực và thiên phú không đủ, rốt cục bại trong tiếc nuối.

Khi ở U Châu, Tô Dật từng gặp qua Mộc Nhân Kiệt vài lần, nhưng ấn tượng đều không quá sâu, bây giờ gặp lại mới ghi nhớ tướng mạo hắn.

- Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, so với trận chiến tranh đoạt xếp hạng tại thiên phong lần trước thì đã mạnh hơn không ít! Xem ra trong trận chiến Thiên Phong hắn cũng thu hoạch không ít cơ duyên!!

Tô Dật cảm thán một tiếng, ánh mắt tựa như cú vọ nhìn chằm chằm ba đoàn hỏa diễm đang từ chân trời phi tốc lao đến.

Vừa hạ xuống, Mộc Nhân Kiệt đón lấy gió đêm, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn bất phàm, bộ dạng chẳng qua hai mươi hai mốt tuổi, eo lưng thẳng tắp, ngẩng đầu xoải bước.

Thân mình cao lớn, phong thái linh động, một thân trường sam màu tím bị gió đêm thổi bay múa phất phới.

Sau lưng còn đi theo Mộc Lăng mà ban ngày Tô Dật đã thấy qua, tu vi cũng là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, nhưng từ tuổi tác thì thấy, tựa hồ lớn hơn Mộc Nhân Kiệt chừng năm sáu tuổi.

Ngoài ra còn có một nam tử trung niên theo ở phía sau, theo như khí tức thì tu vi chừng Nguyên Hoàng cảnh bát trọng.

Mộc Nhân Kiệt một mặt chính khí, trong hai tròng mắt ẩn chứa quang mang lăng lệ, đảo mắt quanh thiên không một vòng, sau đó bộ pháp vững vàng mà nhẹ nhàng bước hướng Đan Như Huyên.

- Nhân Kiệt ca! Ngươi tới rồi!

Từ trên cành cây, ba đạo nhân ảnh nhanh chóng bay xuống, ba đạo gợn sóng vững vàng rơi trên mặt đất, chính là Đan Như Huyên, nàng bước nhanh chạy về phía Mộc Nhân Kiệt.

- Đều đến rồi? Tình hình rốt cục thế nào!

Ánh mắt Mộc Nhân Kiệt đảo qua thanh niên và nam tử trung niên sau lưng Đan Như Huyên, khẽ gật đầu, rõ ràng là có quen biết.

Đan Như Huyên chỉ vào con đường thông hướng cửa thành, thấp giọng nói:

- Ban ngày ta và Mộc Lăng tỷ đi Kim Đan phường mua dược tài, phát hiện lão bản kia thần thần bí bí. Gần nhất Vô Cực giáo rất thiếu thốn đan dược, ngay cả Ngự Thiên cung cũng thiếu dược liệu, điều này nhất định là không thoát được liên quan tới Kim Đan phường! Không biết bọn hắn đang giở trò quỷ gì!

- Vô Cực giáo hắn cũng không bán?

Mộc Nhân Kiệt nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm sơn đạo phía dưới.

Mộc Lăng và Đan Như Huyên nhìn nhau, cùng khẽ gật đầu, nói:

- Sư đệ, Vô Cực giáo hắn đều không nể mặt, thái độ rất khó chịu! Kim Đan phường nhất định có chuyện cực kỳ quan trọng nào đó. Chỉ là trước nay trưởng lão trong giáo đều dặn chúng ta kính lễ ba phần đối với Kim Đan phường! Chúng ta xung đột chính diện thế này, giáo chủ liệu có trách tội không?

Mộc Nhân Kiệt giơ tay lên, ngắt lời Mộc Lăng, trầm giọng nói:

- Không kịp bẩm báo! Hiện tại thế cục Thiên Man rất phức tạp, ân oán giữa Tô Dật và Long gia đã lan đến không ít thế gia và thế lực đỉnh cấp! Nếu lúc này, Vô Cực Đại Lục cũng bị liên luỵ, e rằng không phải chuyện tốt gì!

- Ý sư đệ là, thế lực phía sau Kim Đan phường là... Long?

Mộc Lăng che miệng, không dám nói tiếp.

- Tốt nhất là không phải! Nếu đúng người nhà kia, hôm nay bằng cách nào cũng phải cản lại, trở về báo cáo giáo chủ! Tuyệt đối không thể để người nhà kia nhúng tay Vô Cực Đại Lục!

Mộc Nhân Kiệt sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía sơn đạo, ánh mắt băng lãnh nói.

Mấy người thuận theo ánh mắt Mộc Nhân Kiệt cùng nhìn xuống phía dưới, thần sắc cũng đi theo thoáng hiện vẻ căng thẳng.

Mây trời phiêu đãng, thời gian chầm chậm trôi qua, trên đầu ánh sáng lấp lánh, bóng đêm đen kịt tựa như cất giấu vô tận bí mật.

- Mấy tên tiểu gia hỏa này, ngược lại suy tính được thật nhiều! Mộc Nhân Kiệt kia càng là có đảm đương, không sai! Sao Phục Yêu môn ta không có được nhân tài như vậy!

Nghe xong mấy người thương lượng, Xích Phi Hồng tràn đầy tán thưởng đối với Mộc Nhân Kiệt.

- Nếu người Long gia cũng tới Vô Cực Đại Lục, không cần bọn hắn ra tay, ta sẽ khiến chúng có đi không về!

Âm thầm thu liễm khí tức, Tô Dật lộ ra hàm răng trắng bóng, nét cười ấm áp như ánh mặt trời, lại ngầm giấu vô số sát cơ.

Trong rừng, thoáng chốc liền yên tĩnh trở lại.

Sáu người Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung đều trốn ở phía sau cự thạch, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cửa thành.

- Đến rồi!

Chợt nghe giữa không trung truyền tới thanh âm sóng khí đánh tới, một đạo thân ảnh tròn vo màu xanh lục cõng theo một chiếc túi cực lớn vượt qua tường thành.

Men theo sơn đạo nhỏ hẹp, một đường chạy vội lên núi, thần sắc vội vàng.

- Nhân Kiệt ca, đó chính là Tần chưởng quỹ!!

Đan Như Huyên thần sắc hưng phấn, thân thể bất giác dựa hướng Mộc Nhân Kiệt, nhẹ giọng kêu nói.

- Thấy rồi!

Mộc Nhân Kiệt hơi híp mắt, khí tức quanh thân đột nhiên căng cứng.

Trong ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân, Tần chưởng quỹ tựa như kẻ trộm, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau đó ba bước liền quay đầu, bốn bước liền ngước mắt, rốt cục mồ hôi đầm đìa đi đến chỗ một bãi đất trống giữa sườn núi.

Ánh trăng chầm chậm vẩy trên đất trống, quang mang tuyết trắng như là bọt nước, chiếu rọi sáng tỏ khuôn mặt Tần chưởng quỹ.

- Ầm!

Đặt túi không gian xuống đất bằng, lau mồ hôi, đồng tử Tần chưởng quỹ không ngừng cẩn thận phóng ra quang mang cảnh giác, ánh mắt tuần tra tới lui giữa khu rừng.

- Xùy!

Phòng ngừa bị phát hiện, Mộc Nhân Kiệt và hai nam tử trung niên tức thì vận chuyển nguyên khí, gom chúng nhân lại cùng một chỗ, năng lượng linh hồn cường hãn nháy mắt đã hoàn toàn bao bọc lại khí tức tất cả mọi người.

- Tên Tần chưởng quỹ này tu vi không được, tính cảnh giác lại rất cao!

Tô Dật trước đó đã nuốt Toa Ảnh Đan, lúc này trốn ở trong kết giới vân ảnh, thấu qua Kính Tượng nhìn xem Tần chưởng quỹ, âm thầm gật đầu.

- Hắc hắc, qua lần này, ta rốt cục cũng có thể tiến vào tông môn!

Tần chưởng quỹ khoác lên túi không gian, mồ hôi đầm đìa cười tự nhủ.

- Sưu sưu sưu!

Đúng lúc này, từ không trung, một đạo thanh âm như là chim thú kêu hót vang vọng đất trời, lập tức một đạo bạch quang tráng kiện đáp xuống.

Mặt đất đột nhiên nổi lên cuồng phong, hất tung áo bào Tần chưởng quỹ, hắn ngước mắt nhìn gợn sóng không gian xuất hiện phía chân trời, lập tức lộ vẻ vui mừng, kích động đến độ sắc mặt đỏ lên.

Tần chưởng quỹ cấp tốc cúi đầu xuống, thân thể mập mạp khom còng, nửa ngồi trên đất, làm bộ dạng cung nghênh.

- Đệ tử ngoại môn - Tần Nhữ cung nghênh liệt vị đại nhân!

Tần chưởng quỹ cung kính hướng về phía chân trời cao giọng nói.

- Cường nhân đến rồi!

Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt đồng thời cả kinh quát một tiếng, ánh mắt tức thì khóa chặt đạo ánh sáng màu trắng rơi thẳng mà xuống từ trên không trung.

Chân trời, quang ảnh mờ mịt hư ảo, lúc rơi xuống đất mới phát hiện hóa ra là một con cự điểu màu trắng.

Mắt chim óng ánh thâm thúy tựa như trân châu đen, lông vũ quanh thân trắng noãn như tuyết, từng chiếc từng chiếc trải rộng toàn thân dựng đứng cả lên, tựa như phiến đao nhọn sắc bén.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, bộ dạng càng thêm óng ánh loá mắt, uy vũ bất phàm.

Hai cánh vỗ quạt liên hồi, thanh thế dọa người, lập tức cuộn lên gió lốc màu trắng cường liệt, thậm chí không gian chung quanh cũng theo đó nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng năng lượng.

Mỏ cự điểu rất dài, lớn chừng hai đầu người, hai cánh bên hông không ngừng chấn động, như là móng vuốt thép, hạ xuống mặt đất, trực tiếp vạch ra khe rãnh cực sâu.

- Tật Phong Bạch Ngọc Điêu!

Ở trong đầu Xích Phi Hồng kinh hô một tiếng.

- Ngươi biết?

Tô Dật nhướn mày.

Xích Phi Hồng hô to một tiếng, đánh giá cự thú một lúc, vui vẻ nói:

- Ngươi không cần lo, là người Vân gia đến rồi!