← Quay lại trang sách

Chương 2105

Thật sao!

Tức thì, trong lòng Tô Dật không khỏi giật mình, nhướng mày, nhìn xem chim thú to lớn giữa sườn núi.

- Xoạt!

Thần điểu giương cánh, cuồng phong tứ khởi, nhưng trừ cuồng phong, Tô Dật lại không cảm giác được chút khí tức nào khuếch tán, không khỏi tấm tắc xưng kỳ.

- Vân gia tọa giá thần điểu, tốc độ cực nhanh, khí tức người cưỡi hoàn toàn có thể được che đậy trong kình phong do nó tung cánh tạo ra, tuyệt đối là cực phẩm trong Man Yêu thú phi hành! Chắc chắn là người Vân gia!

Xích Phi Hồng thấp giọng nói.

- Không phải người của Long gia là được! Nhưng sao Vân gia phải thu thập đan dược? Lạ thật!

Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, mắt lộ vẻ hiếu kì.

- Cộc cộc cộc!

Mắt nhìn cự điểu, trên lưng cự điểu chậm rãi bay xuống bốn đạo nhân ảnh.

Dẫn đầu là một trung niên huyền bào, tuổi ước chừng năm mươi, hai mắt sáng ngời, khí tức hùng hậu, tu vi Nguyên Tông cảnh lục trọng.

Sau lưng là hai thanh niên, thần sắc kiệt ngạo, lạnh lùng khó gần, tuổi nhìn ước chừng khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, tu vi đều là Nguyên Hoàng cảnh bát trọng.

Khi ánh mắt Tô Dật rơi lên thân người thanh niên sau cùng, sắc mặt tức thì cứng ngắc, yết hầu lăn lộn, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.

- Phốc phốc!

Quanh thân khí tức phi tốc vận chuyển, trong kinh mạch lập tức có lấy một cỗ khí lưu rối loạn tràn khắp tứ xứ, tựa như trâu điên không biết đâu là phương hướng.

Nhưng tức thì hắn liền hồi thần, để không bại lộ khí tức, Tô Dật lập tức vận chuyển nguyên khí, khí tức sắp tán dật mà ra bị cường hành bức về trong cơ thể.

- Hô!

Trong lòng thở ra một hơi thật dài, tâm tình kích động tùy theo đó mới dần trấn tĩnh lại, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia lại xuất hiện trước mắt, trong mắt Tô Dật có quang mang chớp động.

- Vương... Mập mạp!

Tô Dật than nhẹ trong lòng, ngực khe khẽ phập phồng.

Nếu nói, ai là người đầu tiên mình gặp được khi từ Địa Cầu xuyên qua, vậy đó chính là Vương Thượng Vũ.

Vương Thượng Vũ là bạn từ nhỏ với mình, ở Man Yêu sâm lâm, hắn và Tô Uyển cùng lúc bị lão ẩu thần bí mang đi, từ đó liền không gặp lại nữa.

Mấy năm tại Vân Tiên Tông đã khiến cho tu vi kẻ không có mấy thiên phú võ học này tiến bộ không ít.

Từ tu vi khí tức mà xem, Tô Dật phán đoán hẳn đã là Nguyên Hư cảnh lục trọng.

- Thanh niên này có vẻ không ăn ý với Vân gia a! Trong bốn người đến làm sao lại có một người như vậy!

Xích Phi Hồng hơi chút nghi hoặc, Vân gia thực lực hùng hậu, đi ra làm việc, làm sao lại cùng theo một người tu vi thấp nhỏ như vậy?

Lúc này, trong đầu Tô Dật toàn là cảnh tượng lúc bé, ký tức kiếp trước cũng theo đó không ngừng cuồn cuộn lên.

Mấy năm này Vương Thượng Vũ một mực thay mình chiếu cố Tô Uyển, nghe Đoan Mộc Tiểu Mạn nói, Vương Thượng Vũ mang theo Tô Uyển thiên tân vạn khổ đi tới Man Yêu sâm lâm.

Sau đó, lại rời khỏi Vân Tiên Cổ Tông, mang theo Tô Uyển về lại Man thành, tất cả chỉ vì tìm tới mình, gian khổ trong đó không cần nghĩ cũng biết!

Tức thì, Tô Dật chậm rãi đứng lên, thanh âm khô khốc, hồi đáp câu hỏi của Xích Phi Hồng, thấp giọng nói:

- Hắn gọi Vương Thượng Vũ, là huynh đệ của ta!

- Huynh đệ ngươi?

Trong mắt Xích Phi Hồng hiện lên một tia nghi hoặc, ở chỗ này gặp được huynh đệ của Tô Dật, đúng thật là khó mà tưởng tượng, nhất thời nghi ngờ nói:

- Ngươi có huynh đệ tại Vân Tiên Cổ Tông, vậy còn phí tâm tìm đường đi Vân gia làm gì?

Tô Dật lắc đầu, Tô Uyển bị Vân Trung Ly tầng tầng bảo hộ, tình hình Vương Thượng Vũ chắc cũng rất khó xử, không thể liên lạc với bên ngoài, không khỏi thở dài:

- - Nói ra rất dài dòng a!

- Hắn theo tới làm gì? Vì sao Vân gia lại dẫn hắn đến đây!

Híp mắt lại, vốn chỉ tưởng là đến xem trò vui, lúc này trong vô hình Tô Dật mới bắt đầu chuyên chú theo dõi sự tình trước mắt.

Đầu bên kia, người Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung đã đổi đồ đi đêm, mang mạng che mặt, chuẩn bị tùy thời tập kích.

Thấp thoáng trong rừng sâu, Đan Như Huyên và đám người Mộc Lăng đang chờ lệnh từ Mộc Nhân Kiệt, chuẩn bị sẵn sàng lao ra, đánh cho đối phương trở tay không kịp.

- Tần Nhữ a, đồ vật đều mang đến chứ?

Nam tử trung niên cầm đầu chắp hai tay sau lưng, ánh mắt trầm xuống, nhìn Tần chưởng quỹ, nói xong, dư quang lại quét quanh bốn phía một lát, khóe miệng thoáng nhếch lên.

Tần chưởng quỹ ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện ý cười, trầm giọng nói:

- Đều mang đến, Lục Đề đại nhân! Tiểu nhân đã sưu tập được toàn bộ dược liệu trong Cổ Nguyệt thành, thậm chí là Vô Cực Đại Lục! Người Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung đều vì thế mà đến gây chuyện với tiểu nhân!

- Ngự Thiên cung?

Nam tử được xưng Lục Đề nhíu mày, sắc mặt lập tức khẽ biến.

- Người Ngự Thiên cung tính là gì! Cũng đáng khiến ngươi nói! Chúng ta còn sợ bọn hắn chắc?

Một thanh niên sau lưng cất tiếng cười lạnh, hai tay vòng trước ngực rõ ràng có ý không phục, dư quang lại liếc về phía Vương Thượng Vũ ở đằng sau.

Vương Thượng Vũ đi theo phía sau khóe miệng cong lên, oán khí và phẫn hận lướt qua nơi khóe mắt, song vẫn giữ im lặng.

- Sư đệ, dù có là Vô Cực giáo thì cũng không đáng nhắc tới! Tần Nhữ, đệ tử ngoại môn nhà ngươi thật không có chút uy phong nhà mình gì cả!

Một tên thanh niên khác ngữ khí càng là càn rỡ, tuổi không lớn lắm, lại giáo huấn Tần chưởng quỹ như là răn dạy thuộc hạ.

- Hai vị nói đúng, Tần Nhữ võ học thấp kém, chỉ biết cúi đầu làm việc cho bản gia! Lúc nào Tần Nhữ có thể đi vào bản gia, còn mong các vị nói tốt nhiều hơn trước mặt trưởng lão!

- Chó săn!

Đan Như Huyên khẽ chửi thầm, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường và không đáng đối với Tần chưởng quỹ.

- Mấy người này quá càn rỡ! Dám nhục nhã Vô Cực giáo như thế! Ta phải khiến bọn hắn trả giá đắt!

Mộc Nhân Kiệt lúc này đã bịt kín mặt nạ, song đồng bốc cháy hỏa diễm, khí tức bắt đầu bành trướng.

Từ quanh thân một cỗ sát ý nồng đậm tuôn ra, khiến cho Mộc Lăng và cường giả sau lưng đều trong lòng khẽ động.

- Sư đệ!

Mộc Lăng nhíu mày nói.

Mắt nhìn Mộc Nhân Kiệt, Mộc Lăng rõ ràng, thứ Mộc Nhân Kiệt coi trọng nhất là võ học và vinh quang tông môn, mấy người thần bí kia đã xúc phạm tới tôn nghiêm của vị sư đệ này.

- Tên Nguyên Tông cảnh đó hơi khó giải quyết, những tên khác thì còn có thể đối phó!

Mộc Nhân Kiệt lẩm bẩm, dùng nguyên khí truyền âm cho đám người Mộc Lăng, nói:

- Mộc Lăng, Như Huyên và Tiểu Tống ngăn chặn hai thanh niên kia. Ta và Cát sư huynh, Trình chấp sự ngăn chặn tên Nguyên Tông cảnh!

Ở trong kế hoạch của Mộc Nhân Kiệt, hắn trực tiếp bỏ qua Vương Thượng Vũ!

Lúc thấy Tần chưởng quỹ lấy ra mười chiếc túi không gian loại cực lớn, Mộc Nhân Kiệt lập tức ra dấu tay xông lên, gấp giọng nói:

- Lên!

Đột nhiên, trên đất trống, sáu đạo nhân ảnh lóe ra, ánh mắt nhắm đến cánh tay đang treo giữa không trung của Tần chưởng quỹ.

Lục Đề tựa hồ sớm đã đoán được sẽ có mai phục, mí mắt đều không ngẩng, cảm nhận kình phong đập mặt mà tới, mở miệng chất vấn Tần chưởng quỹ:

- - Tần Nhữ! Xem ra ngươi không lau đuôi sạch sẽ a!

- Lục đại nhân, ta không biết, ta không mang ai tới cả! Nhất định là bọn hắn theo dõi tiểu nhân!

Nghe thấy phong thanh, Tần chưởng quỹ vội thu hồi túi không gian, ném vào trong miệng Bạch Ngọc điêu.

Trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh và giận dữ, quay đầu nói với đám người che mặt Mộc Nhân Kiệt:

- Các ngươi rốt cục là ai! Định nhân lúc cháy nhà đi ra hôi của hả?!

- Tần chưởng quỹ! Ngươi thật to gan! Trắng trợn tích trữ dược liệu đan dược khắp Vô Cực Đại Lục là có âm mưu gì?! Nói mau!

- Mộc Nhân Kiệt cũng không nhường nhịn, ngữ khí bén nhọn, ánh mắt tàn nhẫn rơi lên thân năm người phía đối diện, khắp người bạo trướng chiến ý.