Chương 2106
Chuyện của chúng ta, còn chưa tới lượt các ngươi để ý! Khuyên ngươi một câu! Thức thời thì cút xa một chút! Bằng không, chết!
Hai tên thanh niên đằng sau lập tức bước lên trước một bước, hàm răng trắng bóng lộ ra hàn ý, nét cười cực đáng sợ.
Lục Đề cũng tiến lại, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao nhìn chằm chằm Mộc Nhân Kiệt, một luồng nguyên khí hung hãn tức thì thăng lên.
- Oanh!
Sóng nguyên khí xoáy hai vòng giữa không trung, ầm vang ập đến trước mặt Mộc Nhân Kiệt, khiến thân hình mấy người cấp tốc giật lui.
- Lui!
Mộc Nhân Kiệt cao giọng nói với năm người sau lưng.
Tiếng quát vừa rơi xuống, chân Mộc Nhân Kiệt đã trùng trùng giậm mạnh, thủ ấn tấn tốc ngưng kết trước người, ngăn cản đạo kình phong tấn mãnh kia.
Riêng Đan Như Huyên và Mộc Lăng, cùng với thanh niên tiểu Tống thì đều không kịp ngăn cản, mặt nạ bị kình phong phá hủy.
- Là các ngươi!
Nháy mắt, Tần chưởng quỹ đã nhận ra Đan Như Huyên, lập tức quay đầu đối với Lục Đề:
- Đại nhân, bọn họ là người Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung! Ban ngày chính là bọn họ tới gây chuyện!
Dù sao cũng đã bại lộ, Đan Như Huyên dứt khoát kéo mặt nạ xuống, lộ ra chân dung, trợn mày giận quát:
- Tần mập mạp, ngươi là đồ ăn trong bới ngoài, làm ăn tại Cổ Nguyệt thành, không ngờ lại chuyển toàn bộ đan dược trong Cổ Nguyệt thành đi ra! Một gốc dược tài đều không thừa! Chẳng lẽ ngươi không sợ Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo trị tội!
- Đánh rắm! Nha đầu miệng còn hôi sữa, ngươi thì biết cái gì! Chuyện đan dược lần này, cứ đi về mà hỏi hỏi gia gia nhà ngươi. Thứ Kim Đan phường chúng ta muốn, ai dám quản!
Giọng điệu Tần Nhữ hết sức vênh váo, khiến đám người Mộc Nhân Kiệt không khỏi cả kinh.
Mộc Lăng và Mộc Nhân Kiệt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu thầm thì, gần đây Vô Cực giáo quả thực gió êm sóng lặng, dù đan dược thiếu thốn, nhưng trong giáo vẫn không thấy có vị nào đứng ra, chứng tỏ trong này tất có khác thường.
- Chẳng lẽ thật có ẩn tình?
Mộc Lăng thấp giọng nỉ non, trong ánh mắt trao đổi với Mộc Nhân Kiệt đã sinh ra thoái ý.
Nghe lời này của Tần Nhữ, Lục Đề vỗ vỗ y bào, ánh mắt như có điều biến hóa, quét nhìn lên thân Mộc Nhân Kiệt, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười:
- Tiểu huynh đệ, ngươi chính là Vô Cực giáo Mộc Nhân Kiệt?
Nghe vậy, thân mình Mộc Nhân Kiệt tức thì run nhẹ, mày kiếm nhướng lên, khẽ ngước cằm.
Lập tức một tay lấy xuống mặt nạ, có chút kỳ quái nhìn người xa lạ trước mắt, lạnh giọng nói:
- Các hạ biết ta?
Lục Đề cất tiếng cười to, bàn tay ép xuống, tỏ ý đám người Mộc Nhân Kiệt cứ bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Không sai! Trận chiến Thiên Phong, Vô Cực giáo dương danh đại lục, ngươi quả nhiên có chút bản sự! Đạt đến trình độ trung bình trong lứa tuổi trẻ tông môn chúng ta!
Thoại âm vừa dứt, ánh mắt Mộc Nhân Kiệt lần nữa chuyển vẻ lạnh lùng, bản thân hắn chính là chưởng giáo tương lai của Vô Cực giáo, lại bị người xa lạ trước mắt này đánh giá trình độ chỉ thuộc loại trung bình.
- Leng keng!
Trong tay hiện ra một thanh trường kích, cầm ngang trước ngực, năm người sau lưng cũng dồn dập lộ ra binh khí, nhất thời quang mang đại thịnh, nguyên khí sáng ngời.
Sắc mặt Mộc Nhân Kiệt tấn tốc âm trầm, trường kích chỉ thẳng Lục Đề, tức giận nói:
- Ngươi có ý gì! Vũ nhục cũng phải có mức độ thôi!
Nguyên khí lộng lẫy, Lục Đề híp mắt, sắc mặt cũng có biến hóa nho nhỏ, khẽ run trường bào, từ quanh thân một luồng năng lượng tung trào gào thét mà ra, không gian chung quanh phi tốc dập dờn gợn sóng.
- Chuyện thu lấy đan dược khá là khẩn cấp, nên mới không thông báo Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung, đây là lỗi của chúng ta, trước dẫn người của ngươi về đi, được không?
Lục Đề sâu kín nói, bá khí cường giả vô hình bao phủ toàn thân, nhìn như thương lượng, thực ra là hạ lệnh.
Thoại âm vừa dứt, hai nam tử thanh niên đằng sau khoanh tay, cười lạnh đứng nhìn đám người Mộc Nhân Kiệt.
Lục Đề lập tức giương tay, bổ sung nói:
- Ngày mai ta sẽ sai Tần Nhữ bố trí một nơi, Vô Cực giáo chủ và Đan Hồng Công đều sẽ trình diện, tình hình thế nào, đến lúc đó ngươi liền biết. Còn giờ tốt nhất là nên lui xuống đi!
- Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?
Mộc Nhân Kiệt nhìn chằm chằm Tần chưởng quỹ, tay bất giác sờ lên vũ khí giữa eo.
- Bằng thực lực!
Hai thanh niên đằng sau khẽ cười tà, trong ánh mắt lười nhác ngầm giấu sát ý, hài hước nói:
- Đừng tưởng rằng chiếm được thứ hạng cao trong trận chiến Thiên Phong, liền cho rằng trên đời không cường giả! Chúng ta là tồn tại mà ngươi chọc không nổi!
Vị thanh niên còn lại cũng khe khẽ buông xuống một câu âm lãnh, sau đó liền không thèm để mắt tới Mộc Nhân Kiệt nữa:
- Vốn tưởng ngày mai mới đánh bại các ngươi, nhưng nếu ngươi tưởng muốn thử trước một phen, vậy ban các ngươi một lần thất bại cũng chưa hẳn không thể!
- Lục Hâm, Lục Dịch, đừng càn rỡ!
Lục Đề cao giọng trách mắng, lập tức liền quay sang Mộc Nhân Kiệt nói:
- Đi nhanh đi! Về nói cho sư tôn ngươi, đây là lời Lục Đề ta nói! Cả nha đầu Ngự Thiên cung cũng vậy, ngày mai Lục Đề tự nhiên sẽ tới cửa!
Tự hỏi khoảnh khắc, Mộc Nhân Kiệt tay cầm chặt thương kích, thương mang màu bạc ánh lên khuôn mặt nghiêm nghị.
Sau cùng, Mộc Nhân Kiệt gật gật đầu, ra dấu tay rút lui, nói:
- Lục Đề! Cái tên này ta đã nhớ kỹ, ngày mai Vô Cực giáo Mộc Nhân Kiệt cung kính chờ đợi! Còn về các ngươi, ngày mai ta sẽ tự tay đánh bại các ngươi!
Hai câu sau tự nhiên là Mộc Nhân Kiệt nói với Lục Hâm và Lục Dịch.
Nói xong, Mộc Nhân Kiệt nhìn dược tài cạnh Bạch Ngọc điêu một cái, sau đó đái lĩnh mấy người rời khỏi bãi đất trống.
- Hô! Cuối cùng đã đi! Nếu còn không đi, mấy đứa nhỏ này không biết sẽ gây ra đại họa gì!
Xích Phi Hồng nhìn theo lưu quang dần khuất xa, nhẹ giọng nói.
Trong Băng Tinh kết giới, Tô Dật khoanh chân mà ngồi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lục Đề và Tần chưởng quỹ.
- Ngày mai thật phải đi Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung ư?
Tần Nhữ dè dặt hỏi.
Lục Đề sau khi đưa đi đám người Mộc Nhân Kiệt liền quay lại cạnh Bạch Ngọc điêu, mở ra túi không gian, tra xem dược phẩm bên trong, miệng nói:
- Trước khi đi, gia chủ từng suy xét qua, chuyện tích trữ đan dược không thông báo cho Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung quả thực có chút không thỏa. Mấy năm nay Vô Cực giáo một mực hiếu kính Vân gia ta, lần Yểm Hải tuyệt cảnh này cho bọn họ một hai danh ngạch cũng là có thể. Còn về Ngự Thiên cung, chỉ cần đối kháng người nhà kia thì đều là bằng hữu của Vân gia ta! Kẻ có tài tự nhiên cũng có thể.
- Nhưng chẳng phải gia chủ rất chán ghét Tô Dật ư? Tô Dật chính là người trong lòng của Ngự Thiên thần nữ a!
Ánh mắt Tần Nhữ quét qua trên người Lục Hâm và Lục Dịch, nhẹ giọng hỏi.
- Tâm tư gia chủ cũng là thứ cho ngươi đoán?
Lục Đề quay người lại, nhãn thần đột nhiên lăng lệ.
Nháy mắt, hàn ý bạo phát khiến Tần Nhữ quỳ rạp trên đất, cả người run rẩy, có chút sợ hãi nói:
- Vâng, đại nhân nói phải!
- Đứng lên đi! Trong Ngự Thiên cung có tin tức về Tô Dật không?
Lục Đề vuốt vuốt lông mày, khép lại túi không gian.
- Nghe nói, Tô Dật vừa về Thiên Man liền huyết tẩy Thánh sơn, sau đó một mực ở tại tổng bộ Ngự Thiên cung, không thấy có tin tức khác.
Tần Nhữ đáp nói.
Vương Thượng Vũ một mực không nói chuyện, lúc này nghe thấy tin tức Tô Dật, liền như đổi thành người khác, đi tới bên cạnh Tần chưởng quỹ, kích động hỏi:
- Thật ư? Tô Dật huyết tẩy Thánh sơn?
Vẻ kích động của Vương Thượng Vũ khiến Tần chưởng quỹ khá là khó hiểu, ngạc nhiên trông hướng Lục Đề, nói nhỏ:
- Vị này là?