← Quay lại trang sách

Chương 2107

Lục Đề không trả lời, mà chỉ nghe Lục Hâm ở đằng sau khẽ nhếch môi, ánh mắt trêu chọc rơi trên thân Vương Thượng Vũ, lạnh nhạt nói:

- Hắn chính là cái đuôi theo phía sau Tô Dật! Suốt ngày níu lấy người ta hỏi xem có tin tức về Tô Dật hay không!

Nghe lời ấy của Lục Hâm, Vương Thượng Vũ thoáng nhíu mày.

Quay đầu, dư quang trừng Lục Hâm một cái, lập tức lại quay sang Tần chưởng quỹ, hưng phấn nói:

- Tần chưởng quỹ, Tô Dật thật huyết tẩy Thánh Sơn?

Tần chưởng quỹ chậm rãi gật đầu, trong lòng âm thầm đánh giá người thanh niên trước mặt, tu vi võ học thấp, thấy thế nào cũng không giống người Vân gia, bèn hồi đáp:

- Vị đại nhân này, Tô Dật quả thực huyết tẩy Thánh Sơn, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão Thánh Sơn đều mất mạng dưới tay hắn!

- Được! Được lắm!

Nắm tay Vương Thượng Vũ siếc chặt, sắc mặt bởi vì kích động mà đỏ lên, thấp giọng nói:

- Tô Dật hắn rốt cục làm được! Ta biết gia hỏa đó có thể mà!

Đứng thẳng người lên, Vương Thượng Vũ hưng phấn không thôi, ánh mắt thoáng quét về phía Lục Hâm và Lục Dịch, hận không thể lớn tiếng nói cho bọn hắn, Tô Dật rốt cục làm được!

- Vương... Mập mạp!

Cổ họng nghẹn ngào, ở trong Băng Tinh kết giới, chứng kiến Vương Thượng Vũ hưng phấn như thế, hoàn toàn là bởi vì chính mình, nhất thời trong lòng Tô Dật tuôn lên cảm giác ấm áp.

Cùng lúc đó, ở đằng sau Lục Hâm và Lục Dịch liếc nhìn nhau, sâu trong mắt Lục Hâm lướt qua một tia tinh quang, hét lớn:

- Ngươi đủ chưa! Đồ ngu dốt!

- Ầm!

Một đạo quang mang màu trắng bắn ra từ đầu ngón tay Lục Hâm, trùng trùng đánh lên mặt Vương Thượng Vũ, tiếng vang thanh thúy vọng khắp núi rừng yên tĩnh.

Mặt trúng nguyên một kích, cả người Vương Thượng Vũ tựa như một khối cự thạch lăn lộn, chà xát trên mặt đất một khoảng dài mới dừng lại.

Tần chưởng quỹ thấy thế, sắc mặt đột nhiên hơi biến, tranh thủ thời gian tránh sang bên người Lục Đề.

Lục Đề thấy Lục Hâm xuất thủ, lại chỉ khẽ nhướng mày, mặt trầm xuống, nhưng không có bất cứ hành động nào ngăn cản.

- Phốc phốc!

Vương Thượng Vũ ôm ngực nằm trên mặt đất, thở dốc hổn hển như trâu đực.

Đứng lên dùng mu bàn tay lau sạch vết máu nơi khóe miệng, nụ cười thê thảm treo trên khóe môi, nói:

- Thế nào, nghe thấy Tô Dật huyết tẩy Thánh Sơn, trong lòng không vui? Các ngươi xem thường Tô Dật, nhưng hắn lại làm được điều mà các ngươi vĩnh viễn đều làm không được! Các ngươi mới là phế vật!

- Đùa! Tô Dật là cái thá gì! Huyết tẩy Thánh Sơn? Hắn dám đến Vân gia ư? Nếu hắn đến, ta nhất định khiến hắn nằm sấp xuống xin lỗi đại tiểu thư!

Lục Hâm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo một cái, một luồng kình khí càng thêm hung mãnh tuôn ra từ trong tay áo, sát cơ lẫm nhiên.

- So với người Vân gia chúng ta, hắn cũng xứng?! Chắc là cũng chỉ có thể hạ thủ với Thánh Sơn, chứ ngươi thấy hắn dám đến Vân gia?! Còn không phải súc mình ở trong Ngự Thiên cung?

Lục Dịch ngậm lấy ý cười trào phúng, đi đến bên cạnh Vương Thượng Vũ, trùng trùng vỗ lên mặt hắn.

Vương Thượng Vũ đẩy tay Lục Dịch ra, trong mắt tuôn đầy nộ hỏa tựa như sư tử phát cuồng, gầm giọng quát nói:

- Ngươi đánh rắm! Chuyện Vân Tinh tiểu thư thì liên quan gì đến Tô Dật? Tô Dật không hề sợ các ngươi!

- Ba!

Vừa dứt lời, một đạo trọng kích khác lại từ bên trái bay tới, bạo oanh trên mặt Vương Thượng Vũ, cảm giác đau đớn tóe cả đom đóm khiến khuôn mặt Vương Thượng Vũ thống khổ vặn vẹo lại.

Lục Hâm dường như cũng bị chọc giận, hai tay bóp lấy cổ Vương Thượng Vũ, dí mặt sáp lại gần mặt Vương Thượng Vũ, quát lớn:

- Nếu ngươi đã sùng bái Tô Dật như thế, vậy để ta đưa ngươi đi gặp Tô Dật!

- Đến đi! Ở Vân gia, ta bị các ngươi đánh còn ít? Có bản lĩnh thì hôm nay đánh chết ta! Tô Dật nhất định sẽ báo thù cho ta!

Vương Thượng Vũ tựa hồ cũng vung ra, khuôn mặt đỏ ửng nhướng lên, trừng mắt nhìn Lục Hâm.

- Oanh!

Lúc này, chứng kiến hết thảy, sắc mặt Tô Dật đã âm trầm như nước, nếu không phải Xích Phi Hồng nhiều lần khuyên can, khả năng hiện tại người ngã trên đất phải là Lục Hâm và Lục Dịch.

- Tô Dật, nhịn thêm một chút! Hình như Lục Đề còn có lời muốn nói! Chờ một chút!

Xích Phi Hồng nhỏ nhẹ khuyên nhủ Tô Dật, hắn biết hai tên tiểu tử này đã bị Tô Dật liệt vào danh sách phải chết, sợ Tô Dật bộc phát nộ hoả ngất trời, triệt để kết xuống thù hận với Vân gia.

- Két!

Cúi đầu, Tô Dật hai tay nắm chặt, huyết dịch trên dưới toàn thân bắt đầu sôi trào, khí tức nóng bỏng như thực chất bao phủ quanh thân.

- Để bọn hắn sống lâu thêm một hơi!

Tô Dật điên cuồng gầm nhẹ trong lòng, đồng thời ánh mắt rơi vào Vương Thượng Vũ đang liều mạng bảo vệ mình, Tô Dật nhẹ giọng nói:

- Vương mập mạp, ta nhất định sẽ giúp ngươi đăng đỉnh võ đạo đỉnh phong, không còn bị người khi dễ!

Nơi xa, bầu không khí giằng co dần trở nên quyết liệt, mắt Lục Hâm và Vương Thượng Vũ đều đầy tơ máu, nhưng khi nắm đấm đang giơ cao của Lục Hâm bị một dải lụa cuốn lấy, hai người đồng thời nhìn về phía Lục Đề ở đằng sau.

- Lục Hâm, Lục Dịch, bản chấp sự dẫn các ngươi tới đây không phải để các ngươi sính hung đấu ác trước mặt Vương Thượng Vũ, dừng tay cho ta!

Lục Đề rốt cục kìm nén không được, ngón trỏ và ngón giữa ấn quyết, một đạo quang mang gắt gao quấn quanh nắm đấm Lục Hâm, khiến nắm đấm không thể hướng xuống dù chỉ nửa tấc.

Lập tức, Lục Hâm và Lục Dịch đều nhíu mày, thu liễm khí tức nguyên khí, đứng thẳng người lên, lạnh nhạt nói:

- Hừ! Dù sao gia hỏa này cũng không ở tại Vân gia được nữa, đánh không được hỗn đản Tô Dật kia, giờ chẳng lẽ cả bắt đứa này hả giận cũng không được?

- Làm càn! Đây là vũ đức của Vân gia ư? Bắt nạt người khác như thế thì khác gì Long gia?

Lục Đề nhíu nhíu mày, trầm giọng quát nói.

Ở một bên, Tần Nhữ rụt lại thân mình, âm thầm lắc đầu.

Dù là đệ tử ngoại môn, song hắn cũng biết, Lục Đề mang theo hai người này đi ra, trừ thực lực không tệ, trong tông nhất định cũng có thế lực không nhỏ.

Bằng không, Lục Đề đã không nhịn đến lúc này mới ra tay ngăn trở.

- Không ở lại Vân gia được nữa? Lục Đề đại nhân có ý gì?

Vương Thượng Vũ hai mắt trợn trừng, thần sắc dần hiện vẻ căng thẳng, hoảng sợ quay sang hỏi Lục Đề.

Lục Đề chắp tay sau lưng, đi đến bên người Vương Thượng Vũ, một luồng sóng khí tuôn ra kéo hắn dậy.

Lục Đề đưa tới một viên đan dược, đợi khi Vương Thượng Vũ ăn vào xong mới thấp giọng nói:

- Có một số chuyện cũng lừa không được ngươi, lần này mang ngươi ra, trừ cho biết tin tức về Tô Dật mà ngươi mong chờ bấy lâu, thì còn một chuyện, đó chính là toàn bộ trưởng lão Vân gia đều nhất trí nhận định ngươi không thể lưu lại Vân gia được nữa.

- Vì sao? Ta còn phải bảo hộ Uyển nhi muội muội!

Vương Thượng Vũ tức thì gấp gáp, gân xanh thô tráng gồ lên trên cổ, làn da cũng bắt đầu có chút phiếm hồng.

Lục Hâm và Lục Dịch quay đầu lại, trong mắt lần nữa tuôn ra vẻ khinh thường, thấp giọng nói:

- Chỉ bằng ngươi? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Tô Dật làm hại đại tiểu thư, giờ chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm hại nhị tiểu thư?

- Câm mồm, tất cả đều câm mồm cho ta!

Lục Đề giơ tay lên, vẻ mặt áy náy nhìn Vương Thượng Vũ.

- Thượng Vũ a, ngươi nhiều lần bảo hộ nhị tiểu thư, Vân gia đều rõ ràng! Nhưng rốt cục ngươi không phải người Vân gia, có thể ở lại Vân gia lâu như vậy, Vân gia đã rất khó xử. Lần này chúng ta đi ra tìm đan dược, tuyển chọn nhân tài, còn có chính là tìm đường ra cho ngươi, Ngự Thiên cung cũng là lựa chọn tốt. Bằng quan hệ giữa ngươi và Tô Dật, ta tin tưởng bọn họ sẽ tiếp nhận!