Chương 2108
Dứt lời, giữa rừng nháy mắt sao vào an tĩnh.
Lục Đề sắc mặt có chút lúng túng, xòe bàn tay ra trùng trùng vỗ lên bả vai Vương Thượng Vũ, thở dài:
- Thượng Vũ, ngươi cảm thấy đưa ngươi đi Vô Cực Ngự Thiên cung thì sao? Tới đó, ngươi có thể tìm thấy huynh đệ ngươi, được không?
Cười lạnh một tiếng, Vương Thượng Vũ lập tức im lặng, bóng mờ rơi trên trán Vương Thượng Vũ, đầu cúi xuống, đẩy tay Lục Đề ra, lạnh nhạt nói.
- Có đi Ngự Thiên cung hay không là chuyện của ta, không cần Vân gia các ngươi nhọc lòng!
Chậm rãi ngước đầu lên, trong ánh mắt đỏ ngầu của Vương Thượng Vũ lóe ra một tia phẫn nộ vì bị ném bỏ, khóe miệng dần nhếch lên ý cười, nhẹ giọng nói:
- Lục Đề đại nhân, cảm tạ ngươi mang ta đi ra, để ta biết tung tích Tô Dật!
Nghiêng ánh mắt đi, toàn thân Vương Thượng Vũ nồng đậm chiến ý, căm tức nhìn Lục Hâm và Lục Dịch, quát:
- Các ngươi nhớ lấy! Uyển nhi là muội muội ta, bảo vệ nàng là trách nhiệm của ta! Ngày nào đó ta sẽ đánh bại các ngươi ngay trước mặt nàng!
Sau đó, Vương Thượng Vũ gạt đi nước mắt, ngay trước mắt bao người, nhấc chân chạy lên trên núi.
Lời còn văng vẳng bên tai, mỗi câu mỗi chữ của Vương Thượng Vũ đều khiến nét mặt Lục Đề khó coi tới cực điểm, từ đằng sau thanh âm giễu cợt của Lục Hâm và Lục Dịch lại lần nữa vang lên.
- Rốt cục cũng đi! Đứa ngu ngốc này suốt ngày lắc lư trước mặt Uyển nhi, nếu không phải Uyển nhi muội muội bị cấm túc, sợ rằng còn không đuổi hắn đi được!
- Các ngươi nói đủ chưa! Lục Hâm, Lục Dịch, dù các ngươi là cháu trai Lục Vân trưởng lão và Lục Lực trưởng lão, nhưng đi ra ngoài thì cũng phải khiêm tốn một chút cho ta! Nơi này không phải Vân Tiên Cổ Tông!
Lục Đề nhịn hết nổi, quét mắt hung hăng trừng nhìn Lục Hâm và Lục Dịch.
Hai thanh niên nhìn nhau khẽ cười, nhún nhún vai, quệt môi tỏ vẻ sao cũng được, bộ dạng không hề để Lục Đề vào trong lòng.
- Đi trước kiểm kê dược tài và đan dược!
Lục Đề ra lệnh, Tần Nhữ tức tốc cùng theo.
Lập tức, Tật Phong Bạch Ngọc Điêu huýt dài một tiếng, hai cánh vỗ động, phong bạo màu trắng sữa cuồng mãnh không ngừng, chở bốn người xông thẳng phía chân trời mà đi.
Gió đêm gào thét, gió táp từ bên cạnh thổi qua.
Tần Nhữ chính đang vội vã kiểm kê hàng hóa, trong khi Lục Hâm và Lục Dịch thì còn đang đắm chìm trong vui sướng khi vừa hạ nhục Vương Thượng Vũ lúc nãy, giống như thật vừa nhục nhã Tô Dật vậy, mặt đầy vẻ tự hào.
Trên lưng chim, đứng trên đầu thú to lớn, cảm giác được phía dưới có gì đó không thích hợp nội tâm Lục Đề không khỏi căng thẳng, quay mắt nhìn lại, lần nữa rơi xuống bãi đất trống vừa rồi.
Lục Đề chân mày nhíu chặt, trong lòng thầm nhủ:
- Chẳng lẽ vừa rồi là ta cảm giác sai lầm? Kỳ quái!
Lúc đang trầm tư, dòng suy nghĩ của Lục Đề chợt bị tiếng kêu của Tần Nhữ đánh gãy.
- Đại nhân, số lượng dược liệu quá nhiều, trong một đêm khó mà phân chia toàn bộ phẩm chất và ưu khuyết được!
Lục Đề nhíu mày, dưới tầm nhìn của hắn, trong sơn cốc sớm đã không thấy thân ảnh Vương Thượng Vũ đâu, tâm phiền ý loạn, Lục Đề thuận miệng nói.
- Làm nhanh đi! Ngoài ra, cuộc thi tuyển chọn ngày mai lùi thành ba ngày sau, đi xuống thông báo cho mọi người một tiếng!
Tần Nhữ khẽ gật đầu, người tinh minh như hắn tự nhiên rõ ràng, Lục Đề muốn cho Vương Thượng Vũ thời gian, tận mắt nhìn thấy trong Ngự Thiên cung có Vương Thượng Vũ, khi đó hắn mới yên tâm.
- Tuân mệnh!
Tần Nhữ khom lưng cung kính nói.
- Xoẹt!
Tô Dật đi ra từ trong băng tinh kết giới, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, linh thức hắn đã nghe được toàn bộ lời của Lục Đề.
Ngắm nhìn ba người trên lưng chim, Tô Dật tròng mắt đỏ bừng, huyết ý chảy ra, nói:
- Lục Hâm và Lục Dịch, các ngươi chờ chết đi!
- Sưu sưu!
Trong bình địa giữa núi rừng, một mạt hào quang mảnh khó mà thấy được hiện lên tựa như bụi sao băng thổi qua, sau đó liền lập tức tan biến không thấy đâu.
Trong Cổ Nguyệt sơn mạch, vô số đôi mắt dã man hung tàn chớp qua trong rừng cây rậm rạp.
Thú đồng đỏ tươi tựa như đèn đuốc, sát khí và mùi máu tanh trải ngập ra khắp Cổ Nguyệt thâm sơn.
- Két!
Đi trên cành khô lá vụn rách nát, thân hình to béo của Vương Thượng Vũ không nhịn được run lên một cái, ánh mắt không ngừng đảo quanh không trung, nguy hiểm cất chứa xung quanh khiến lưng hắn bất giác chảy đầy mồ hôi lạnh.
Bởi vì hai cái tát của Lục Hâm vừa nãy, lúc này mặt Vương Thượng Vũ vẫn còn sưng tấy, bèn tìm tới một gốc cây đứt gãy ngồi xuống, không ngừng xoa mặt, miệng bất chợt lại phát ra tiếng suýt xoa đau đớn.
- Hai tên khốn kiếp này! Rồi có ngày ta cũng sẽ như Tô Dật, đánh lật các ngươi ra đất!
Vương Thượng Vũ hung hăng siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên gốc cây gãy, tức thì giữa thân cây sinh thành một đạo khe nứt.
Đánh giá chung quanh, trong tai không ngừng nghe được nơi xa có Man Yêu thú ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng lá cây xào xạc càng khiến cho Vương Thượng Vũ hoảng sợ, trong mắt không giấu được vẻ sợ hãi.
- Đừng sợ, đừng sợ, nơi này có khác gì trong Man Yêu sâm lâm đâu!
Vương Thượng Vũ tự an ủi mình.
Nhưng vừa nhắc tới Man Yêu sâm lâm, nháy mắt Vương Thượng Vũ liền im lặng, chán nản không thôi, tự nhủ:
- Về Man thành? Hay là đi Ngự Thiên cung?
Ngự Thiên cung là do Lục Đề nói, nhưng nếu mình đi tới Vô Cực Ngự Thiên cung, trên đường nhất định sẽ bị bọn hắn đụng tới, đến lúc đó không khỏi lại bị hai người kia nhục nhã một phen.
Còn về Man thành? Lúc trước mình võ học thấp kém, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Vương Thượng Vũ cũng đã có không ít tiến bộ.
Vốn chỉ hâm mộ cá tính và nhân sinh Tô Dật, nhưng nay trong lòng Vương Thượng Vũ cũng dần có được dục vọng đăng đỉnh võ đạo đỉnh phong.
Cứ vậy về Man thành, Vương Thượng Vũ tuyệt không cam tâm.
- Gia hỏa này! Quả thật đã khác trước kia!
Tô Dật nhìn xuống Vương Thượng Vũ đang lẩm bẩm bên dưới, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Trải qua bao nhiêu chuyện ở Vân gia, khiến cho người bạn gan bé sợ phiền phức này của mình trở nên khác trước.
- Gia hỏa này không tầm thường nha!
Xích Phi Hồng sờ cằm, chăm chú nhìn Vương Thượng Vũ phía dưới, thấp giọng nói:
- Gia hỏa này tu vi chỉ có Nguyên Hư cảnh, bị tiểu súc sinh Lục Hâm kia đánh, nhưng lại không trọng thương! Phải biết đó chính là cường giả Nguyên Hoàng cảnh!
- Có lẽ là da dày thịt béo thôi! Hắn từ nhỏ đã giỏi chịu đánh rồi!
Tô Dật cười khổ lắc đầu, song rất nhanh liền bị Xích Phi Hồng phủ định.
- Thiên phú gia hỏa này tuyệt không bình thường! Ngươi nhìn xem, tổn thương trên mặt hắn đã bắt đầu chậm rãi tiêu tan! Đổi thành người bình thường, không có mười ngày nửa tháng, làm gì có thể xuống đất đi đường?
Xích Phi Hồng hỏi lại Tô Dật.
Nghe vậy, Tô Dật cũng bắt đầu chú ý tới khí tức Vương Thượng Vũ, từ mi tâm phóng ra một cỗ năng lượng linh hồn mênh mông bao phủ quanh người Vương Thượng Vũ, khí tức bình ổn tự nhiên, không chút nào giống như người vừa bị cường giả Nguyên Hoàng cảnh trọng kích qua.
- Có một loại huyết mạch hoặc có thể gọi là thể chất, càng trải qua ràn luyện tàn khốc thì càng có thể kích phát thực lực huyết nhục trong cơ thể, trải qua kích phát đặc thù nào đó, chỉnh thể tu vi võ học sẽ có bạo phát cực mạnh, thành tựu nhất định siêu việt tưởng tượng người thường.
Lập tức, Tô Dật như bị điện giật kích qua, ghi chép tương quan trong Long Tổ dược kinh cũng hiện lên trước mắt, hắn và Xích Phi Hồng thốt lên gần như đồng thời:
- Bá Hoàng Chiến Thể!