← Quay lại trang sách

Chương 2109

Tô Dật lập tức rút về năng lượng linh hồn từ trên người Vương Thượng Vũ, mắt nhìn Vương Thượng Vũ đầy vẻ không thể tưởng tượng, nói khẽ:

- Trong dược kinh đúng là có ghi chép, nhưng sẽ là thật ư?!

Căn cứ ghi chép trong Long Tổ dược kinh, loại huyết mạch chỉ tồn tại ở Thiên Man đại lục vào thời kỳ Thái Cổ, là thiên phú cực trí trong nhân loại, cơ hồ chưa từng có ai gặp qua.

- Sao nó lại xuất hiện trên người Vương mập mạp được?

Nét mặt Tô Dật có chút kỳ quái, nhưng Vương Thượng Vũ có thể cấp tốc khôi phục thương thế lại là sự thật đặt ngay trước mắt.

- Chuyện kỳ quái xảy ra ở Man thành còn ít ư?

Xích Phi Hồng nhẹ nói, Liễu Nhược Hi cũng là người trong Man thành, giống như mẫu thân trên người cũng mang Thất Thải Linh Lung Noãn, có chuyện thần kỳ như vậy làm tiền lệ, tái xuất thêm một Bá Hoàng Chiến Thể lại có gì là lạ.

- Chẳng lẽ bởi Man thành là điểm truyền tống không gian?

Tô Dật nhất thời tỉnh ngộ.

Xích Phi Hồng khẽ gật đầu, mỉm cười vuốt râu, nhìn Vương Thượng Vũ ở trước mắt, thấp giọng nói:

- Vốn là, nếu hắn cả đời chỉ ở trong Man thành, khả năng vĩnh viễn sẽ không có được thành tựu lớn như vậy, nhưng sau khi đi tới Vân gia, chịu đủ tồi tàn, lại có tiến bộ lớn đến thế, thuế biến quả thực quá sức tưởng tượng!

Tô Dật thở một hơi, rốt cục hiểu ra, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy cảm kích đối với Vương Thượng Vũ, trong lòng không khỏi tuôn ra một cỗ nhiệt huyết, miệng lẩm bẩm:

- Mập mạp, ta nhất định sẽ giúp ngươi lần nữa đứng ở trước mặt hai tên tiểu tử kia! Mặt mũi này ngươi phải tự mình đánh trở về!

- Thời gian ba ngày!

Xích Phi Hồng vạch lên ba đầu ngón tay, thuận miệng nói:

- Vừa rồi tiểu tử Lục Đề kia có nói lùi cái gì mà thi tuyển chọn ra ba ngày sau, trong vòng ba ngày hắn có thể có được thuế biến cỡ nào? Ta thật sự rửa mắt chờ xem a!

Tô Dật vung tay về phía trước một cái, hai mắt nhìn chằm chằm phong thủy đồ kim quang lấp lánh trước người.

Trầm ngâm một lát, đột nhiên ánh mắt rơi vào một nơi hang động Man Yêu cách chỗ này không xa, quyết đoán nói:

- Có rồi! Nơi này chính là chỗ rèn luyện!

- Ngao rống!

Đêm khuya, bốn phía tiếng thú rống gầm gừ vang lên tuần hoàn, không ngừng kích thích Vương Thượng Vũ, cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng còn có tiếng gió núi vang vọng tận mây xanh.

Vương Thượng Vũ chỉ có tu vi Nguyên Hư cảnh, ở trong hang ổ yêu thú kiểu này, bốn phía tùy thời đều cảm giác được khí tức nguy hiểm, thực sự không khác gì đang ngồi trên bàn chông.

Đứng ngồi không yên trên gốc cây đổ gãy, Vương Thượng Vũ không dám nhắm mắt dù chỉ một khắc, vô cùng hi vọng trời nhanh sáng, để mình có thể tranh thủ thời gian an toàn xuống núi.

Cái nơi quỷ quái này, Vương Thượng Vũ không muốn tiếp tục ở thêm dù chỉ một giây.

- Xoẹt!

Đúng lúc đó, Vương Thượng Vũ đang hoảng hốt quan sát chung quanh, đột nhiên trông thấy từ sâu trong rừng ba đcon Phong Lang Yêu Chu Yêu Hư Cảnh đỉnh phong rảo bước mà tới.

Thân mình đầy lông lá khủng bố sấp trên mặt đất, sáu con ngươi lấp lánh quang mang màu xanh nhắm chuẩn Vương Thượng Vũ.

Miệng to như chậu máu điên cuồng tóe ra chất lỏng tanh hôi, khiến khí tức càng tăng thêm phần đáng sợ.

Khom mình trên đất, xúc giác hai bên thân thể đen nhánh như sắt, cứng rắn như cương xoa trực tiếp cắm xuống, cày ra trên mặt đất mấy cái hố sâu cạn bất nhất, khí tức khủng bố dị thường.

Mắt thấy ba con Man Thú Yêu Hư Cảnh đều lộ ra ánh mắt tham lam, Vương Thượng Vũ đứng thẳng người dậy, bất giác lùi ra sau, thần sắc hiện vẻ đắng chát.

- Đúng là nhà dột còn gặp mưa rơi!

Vương Thượng Vũ mặt khó coi như khóc, lẩm bẩm nói.

Đối mặt Yêu Phong Lang Chu, trong mắt Vương Thượng Vũ lướt qua một tia hoảng sợ, yết hầu không ngừng lăn lộn, mồ hôi lớn chừng hạt đậu thuận theo gò má cấp tốc trượt xuống.

Trên cành cao trong rừng, Tô Dật trông thấy tình cảnh phía dưới, chân mày cũng khẽ cau lại.

Ở trong lòng, tiếng Xích Phi Hồng lại lần nữa vang lên:

- Có cần xuống dưới giúp một tay! Nguyên Hư cảnh lục trọng đối mặt ba con lang chu Nguyên Hư cảnh đỉnh phong, phải biết, yêu thú sẽ ăn người đấy!

Mím chặt môi, nghe lời này Xích Phi Hồng, Tô Dật cũng không khỏi căng thẳng.

Cuối cùng Tô Dật vẫn cắn răng, lắc đầu nói:

- Nếu hắn thật sự có Bá Hoàng Chiến Thể, hẳn phải chịu được công kích vượt cấp kiểu này! Bị Nguyên Hoàng cảnh đánh còn sống được, lang chu chính là bước khảo nghiệm đầu tiên của hắn!

Lập tức, hai người ngưng thần tập trung nhìn vào Vương Thượng Vũ ở bên dưới, chỉ thấy Vương Thượng Vũ cả người run rẩy, không ngừng giật lui ra sau.

- Xoẹt!

Lang chu phún nhổ nước bọt ăn mòm, vòng thành hình tròn cấp tốc bao vây Vương Thượng Vũ lại, tiếng gầm gào khàn đục gào thét mà ra, ba con lang chu tựa như gió bão bắn vọt tới.

- Chít chít!

Đi qua đâu, cỏ cây ven đường nháy mắt khô héo, tử tế nhìn kỹ, trên đồng cỏ còn lưu lại vết lửa cháy nhàn nhạt.

Mắt thấy ba đoàn phong bạo màu đen xông tới, Vương Thượng Vũ không dám lùi lại nữa, dứt khoát xé nát quần áo ném xuống đất, lộ ra cơ bắp tràn đầy vết thương, quát lớn.

- Tới đi! Vân gia khi dễ ta, mấy con súc sinh các ngươi cũng tới khi dễ ta! Hôm nay chết rồi, cũng phải bắt các ngươi chôn cùng!

Dứt lời, trong mắt Vương Thượng Vũ bùng lên sát ý, bước chân nhanh như gió, từng đạo vòng xoáy nguyên khí sản sinh, hổ quyền gio lên cao cao, nhắm thẳng đám lang chu bạo oanh mà tới.

Quyền mang ly thể, xé nát không khí, chung quanh mang theo từng cơn sóng gợn, va chạm cùng nọc độc do lang chu phun ra.

- Phanh phanh!

Tức thì, tiếng bạo vang trầm thấp xung tán ba đoàn độc dịch từ miệng đám lang chu, quang mang màu xanh rơi xuống như mưa rào

Hai con lang chu bên cánh nhìn thấy Vương Thượng Vũ không ngờ lại hung hãn như thế, sau khi bị kình phong hất ra, bèn tấn tốc bò sang hai bên nhằm tìm kiếm chiến cơ!

- Phốc!

Nương lúc độc dịch đầy trời vẩy tán xuống, Vương Thượng Vũ lần nữa xông tới, chiếm trước tiên cơ.

Cả người vọt lên như Thái Sơn áp đỉnh, nắm tay chẻ xuống trên thân lang chu ở chính giữa, một kích cuồng mãnh nhắm thẳng vào mắt lang chu.

- Ngao hống!

Tròng mắt lang chu lập tức bị kích thành một đoàn bùn nhão, Vương Thượng Vũ vẫn chưa tận hứng, một quyền tiếp một quyền nện lên mặt lang chu, miệng không ngừng rống to:

- Lục Hâm Lục Dịch, mấy tên vương bát đản các ngươi! Bắt nạt Uyển Nhi muội muội! Bắt nạt ta! Còn xem thường Tô Dật! Ta đánh chết các ngươi! Vân gia! Ta đánh chết các ngươi!

- Phanh phanh phanh!

Lửa giận không ngừng tuyên tiết trên thân lang chu, lang chu bị hắn ngồi lên khóa cứng lại, chỉ còn biết kêu lên đau đớn.

Xúc giác hai bên không ngừng hướng lên khua múa, trùng trùng vạch trên người Vương Thượng Vũ, huyết dịch tuôn rơi, nhưng Vương Thượng Vũ lại như không hề cảm giác được.

- Thân thể thật cường hãn!

Xích Phi Hồng chứng kiến Vương Thượng Vũ không hề có chút cảm giác nào, giống như một cỗ khí chiến đấu, không ngừng kích đánh lang chu, không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Riêng Tô Dật ở bên lại sắc mặt âm trầm, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, nói:

- Hắn đánh kiểu này là lấy thương đổi thương, đám súc vật Vân gia, ta nhất định phải khiến chúng biết, huynh đệ của Tô Dật ta chúng đụng không được!

- Cứ tiếp tục thế này thì không ổn, tiểu gia hỏa kia không có tu vị, chẳng biết chút vũ kỹ nào cả!

Xích Phi Hồng chỉ xuống phía dưới, hai con lang chu bên cánh đã dần hồi thần lại, bắt đầu giúp lấy con lang thu thoi thóp một hơi ở chính giữa công kích Vương Thượng Vũ.