Chương 2110
Phía dưới, vai ba con lang chu tựa như cương đao không ngừng đâm vào thân thể máu thịt Vương Thượng Vũ, rất nhanh Vương Thượng Vũ liền tỉnh lại từ trong khí tức máu tanh.
Ánh mắt dần trở nên trong suốt tỉnh táo, cấp tốc nhảy xuống lưng lang chu, nhảy đến nơi xa, khom người thở dốc hổn hển.
- Ầm!
Rất nhanh, con lang chu ở giữa bởi vì chống đỡ hết nổi mà ầm vang ngã xuống đất, sinh cơ hoàn toàn tan biến, điều này khiến cho hai con lang chu còn lại gào thét liên tục, trong hai đôi mắt to bạo ra quang mang.
- Ha ha ha! Sảng khoái! Vương mập mạp ta, hôm nay dù chết ở đây cũng không mất mặt!
Vương Thượng Vũ khái một tiếng, vết thương sâu thấy tận xương trên lưng vẫn đang không ngừng tràn ra máu tươi.
Vương Thượng Vũ cấp tốc đứng thẳng người dậy, chậm rãi lau khô vết máu nơi khóe miệng, trong mắt đầy vẻ quyết tuyệt, hung quang lẫm nhiên đối diện với lang chu, hai bên không ngừng gầm gào!
- Tô Dật a, đáng tiếc không thể lại giúp ngươi chiếu cố Uyển nhi muội muội, đã lâu không được về nhà, ta muốn trở về!
Ánh mắt Vương Thượng Vũ lộ vẻ bi thương, tròng mắt đỏ ngầu dần ướt át.
- Ngao rống!
Như là thị uy, hai con lang chu vòng quanh thân con lang chu chính giữa.
Trong mắt tỏa ra quang mang hung hãn tàn bạo, miệng to như chậu máu không ngừng duỗi ra tiểu xúc giác, nhìn mà giật mình.
- Vương mập mạp...
Tô Dật nhìn chăm chăm Vương Thượng Vũ, trong lòng khẽ động, dù đến lúc này, hắn vẫn nghĩ đến mình và Uyển nhi muội muội.
Vì mình, vì một câu hứa hẹn, Vương Thượng Vũ mấy năm không thể về nhà, đối với hắn Tô Dật sao có thể không áy náy?
Cúi mặt xuống, vành mắt Tô Dật cũng có chút ướt át, tức thì chân đạp nhành cây, cánh vô hình sau lưng vỗ động, lại chợt nghe Xích Phi Hồng nhỏ giọng nhắc nhở.
- Từ đã, gia hỏa này còn chưa tới cực hạn đâu, Bá Hoàng Chiến Thể không đến tuyệt cảnh thì không kích phát ra được, giờ ngươi giúp hắn, cả đời hắn sẽ chỉ dừng bước ở đây!
Nghe vậy, bước chân Tô Dật đột ngột dừng lại, lông mày dần dần giãn ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai con lang chu phía đối diện.
- Xì... Xì!
Chất lỏng kịch độc rơi trên mặt đất, tức thì cuộn lên từng đạo khí thể màu trắng.
Hai con lang chu tựa hồ bởi vì đầu lĩnh chết rồi mà bi phẫn vô cùng, xúc giác to lớn ma sát mặt đất, phẫn nộ trừng nhìn Vương Thượng Vũ, vận sức chờ phát động tấn công.
Ở phía bên kia, vết thương vỡ toang trên lưng Vương Thượng Vũ đỏ thắm máu tươi, hết sức kinh người.
Vương Thượng Vũ cố nén thương thế trên lưng, hai tay lần nữa nắm chặt, thở dốc cười nói:
- Tô Dật, tiểu tử thúi nhà ngươi, thật không biết mấy năm qua ngươi vượt qua thế nào, nếu ta còn có thể sống sót, ta nhất định phải tới Vô Cực Ngự Thiên cung, tìm được, mắng ngươi một trận nên thân! Đang yên đang lành, thiếu gia không làm, lại chạy đi chịu khổ!
- Ầm!
Cơ thịt gồ lên tựa như đúc bằng sắt, Vương Thượng Vũ hất cằm, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nguyên khí tung trào bao phủ toàn thân, một tầng áo giáp nguyên khí mỏng bám trên người, lập tức quát lớn một tiếng, cả người hóa thành một con Man Thú hung tàn phóng tới hai con lang chu!
- Ngao rống!
Rất nhanh, hai con lang chu phía đối diện cũng lao thẳng về phía Vương Thượng Vũ, lực xung kích cực mạnh chấn tan cây cối xung quanh bốn phía, xúc giác vươn tới đâu, nơi đó cuộn lên tro bụi ngập trời.
Hét lớn một tiếng, hai mắt Vương Thượng Vũ lướt qua chiến ý hung hãn quyết tuyệt, từ trên hai quyền trái phải lần lượt nổ bắn ra từng đạo quyền mang, ý đồ chấn văng hai con lang chu, chuẩn bị giải quyết trước một con trong đó!
Lại không ngờ, hai con lang chu này vừa gặp quyền mang của Vương Thượng Vũ liền dùng tốc độ càng nhanh tránh thoát đi.
Hai con lang chu một mực như hình với bóng, tựa như một thể, miệng liên tục phun ra nọc độc, từng đạo độc tiễn xanh biếc đáng sợ xé rách không khí, lăng không nhắm tới Vương Thượng Vũ.
- Không hay!
Tô Dật hét lớn một tiếng, lang chu Nguyên Hư cảnh đỉnh phong đã thông linh trí, tâm tư Vương Thượng Vũ bị nhìn thấu, trên người không có võ kỹ, bằng vào lực lượng huyết nhục thì sao đối địch được?
Thân trong chiến cuộc, Vương Thượng Vũ cũng hít sâu một hơi, không cận thân được, lại không dỡ được thế hợp thể của đối phương, điều này đối với hắn là bất lợi cực lớn!
Bằng vào một thân vũ lực, Vương Thượng Vũ quần nhau với hai con lang chu, rất nhanh phần lưng và cánh tay đều bị cắt ra hai vết thương khủng bố, nọc độc thấm vào trong máu.
Chẳng bao lâu, Vương Thượng Vũ đã cảm thấy váng đầu hoa mắt, hai tay hai chân theo đó bắt đầu mềm đi.
Lang chu trước mắt không ngừng gào thét biến hóa vị trí tới lui, điệp ảnh trùng trùng, Vương Thượng Vũ lập tức dừng bước, lắc lắc đầu, bỗng đột nhiên một cỗ kình phong từ bên cạnh ập tới.
- Oanh!
Vô thức nhấc tay đón đỡ, trọng lực dọc theo cánh tay truyền ra khắp toàn thân, Vương Thượng Vũ tựa như đạn pháo nổ tung trùng trùng nện xuống mặt đất nơi xa, vô số vết rách ứng tiếng tràn ra.
Chớp mắt, một con lang chu đã trực tiếp đè trên người Vương Thượng Vũ, nọc độc không ngừng nhỏ xuống từ trong miệng, mùi hôi thối xì xì bốc lên khiến Vương Thượng Vũ lạnh cả gáy, không ngừng đung đưa trái phải tránh né nọc độc công kích!
Hai tay đối kháng cùng xúc giác, Vương Thượng Vũ gồng hết khí lực toàn thân, lớn tiếng gầm thét, gân xanh như Cầu Long phồng lên cao cao.
- Xoẹt!
Mà khi Vương Thượng Vũ dốc hết toàn lực đối kháng, phía bên phải con lang chu còn lại cũng lần nữa duỗi xúc giác tới.
Sừng đen tựa như lưỡi đao xẹt qua không khí, trực tiếp nhắm ngay tâm tạng Vương Thượng Vũ!
- Đi chết đi!
Vương Thượng Vũ hết cách, nhất thời chỉ còn nước dùng tới chân, chân phải dậm ra, nhắm ngay xúc giác oanh kích mà đi.
- Ầm ầm!
Một giây sau, chỉ nghe một tiếng bạo vang, con lang chu kia như diều đứt dây trùng trùng nện vào trong đống đá vụn.
Toàn thân lang chu như quả mọng nứt vỡ, hủ hóa trọn phiến rừng cây, tử khí âm u tràn ra!
- Cái này!
Vương Thượng Vũ không khỏi kinh ngạc, từ lúc nào cước của mình lại có uy lực như vậy?
Cùng thời điểm, kinh ngạc còn có con lang chu trên người hắn, nắm lấy cơ hội Vương Thượng Vũ lại tiếp tục bạo đánh vào bụng lang chu.
- Xùy!
Trên thân lang chu cấp tốc bắn ra một đạo khí thể, Vương Thượng Vũ vội đạp hai chân xuống, chống đất nhảy lên, lùi nhanh ra sau mấy mét.
Trong khi đó, lang chu bị đánh trúng bụng dưới, yêu đan tổn hại, không lâu sau, yêu đồng hung hãn cũng toát ra khí trắng, lượng lớn nọc độc màu xanh biếc chảy ra từ phần bụng, sinh cơ tan biến.
Rốt cục giải quyết xong toàn bộ ba con lang chu, Vương Thượng Vũ vịn lấy thân cây, cả người không ngừng run rẩy, cười nói:
- Ha ha... Ha ha! Cuối cùng cũng chết! Ta không cần dựa vào người khác cũng có thể đánh chết mấy con súc sinh này!
- Vậy ngươi cả đời đều phải tự dựa vào chính mình! Ngươi làm được ư?
Trên cành cây, một đạo thân ảnh áo bào đen chậm rãi bay xuống, đứng ở trước mặt Vương Thượng Vũ.
Dưới lớp áo bào đen, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chăm vết thương chồng chất trên người Vương Thượng Vũ, nhưng rất nhanh liền lẳng lặng dời đi, sắc mặt ngưng trọng.
- Ngươi là... Người vừa nãy giúp ta đánh lui lang chu?
Tức thì, Vương Thượng Vũ liền biết tại sao mình có thể đánh bay lang chu.
Trong áo bào đen, ánh mắt Tô Dật chớp qua một tia ba động, thấp giọng nói:
- Không sai! Hơn nửa đêm, một mình chạy vào trong rừng sâu Cổ Nguyệt, ngươi chán sống chắc?