Chương 2111
Hai tay Vương Thượng Vũ chống lên thân cây, một chưởng đánh lên cây, trong mắt đầy vẻ không cam, thở dài:
- Ta bị người đuổi đi ra, trời đất bao la, nhưng giờ lại không biết nên đi về đâu!
- Nam nhi tự biết khai sáng đường cho riêng mình, thiên địa bao la mặc ta tung hoành! Cần gì phải nhìn sắc mặt người khác!
Dưới lớp áo bào, tiếng nói sâu kín đạm mạc truyền ra.
Vương Thượng Vũ lập tức ngẩng đầu, hơi ngẩn ra.
Giọng điệu này lạnh lùng, bá khí vô cùng, có chút tương tự như tên Tô Dật kia, Vương Thượng Vũ lập tức nói:
- Tiền bối nói phải lắm, là ta sai, chỉ là ta thiên tư ngu dốt, cứ vậy hồi hương có chút lúng túng! Trước kia ngay cả lang chu đều đánh không lại!
Nhẹ giọng khẽ cười, Tô Dật đánh giá Vương Thượng Vũ nay đã khác khi xưa, trong lòng tràn đầy ba động dị dạng, cất tiếng hỏi:
- Giờ có một cơ hội, ngươi nguyện ý đi tranh thủ một lần không?
- Tiền bối!
Trong mắt Vương Thượng Vũ lập tức cuộn lên vẻ kích động, quỳ một chân xuống đất, cúi người nói:
- Vương Thượng Vũ từ nhỏ không có sư phó, nếu tiền bối có thể làm sư phụ ta, Vương Thượng Vũ tuyệt sẽ không bôi nhọ thanh danh sư phó!
Nhất thời Tô Dật không khỏi cười khổ, vội đỡ Vương Thượng Vũ dậy.
Lúc bàn tay tiếp xúc với thân thể Vương Thượng Vũ, trong mắt Tô Dật lóe lên một tia ba động nhỏ không thể thấy, tâm thần hơi động, tự nhủ:
- Mặc dù so ra không cường hãn bằng huyết nhục Kim Long, nhưng cũng có được tiềm lực không chút tầm thường!
Nhìn nét mặt thuần phác của người bạn, Tô Dật hồi thần lại, giờ còn chưa phải lúc lộ ra chân dung, Bá Hoàng Chiến Thể chưa thành, không thể để Vương Thượng Vũ sinh tính ỷ lại.
- Trước chữa thương cái đã!
Tô Dật lảng sang chuyện khác, ôn nhu nói.
Cảm giác được Vương Thượng Vũ nay đã khác xưa, Tô Dật đưa cho hắn non nửa bình linh dịch, sau đó còn dạy Vương Thượng Vũ phương pháp thổ nạp điều tức và trị liệu.
Một canh giờ đi qua, nhờ linh dịch chữa trị, vết thương trên người Vương Thượng Vũ đã thuyên giảm hơn phân nửa.
Tô Dật đứng ở một bên, trong lòng tấm tắc xưng kỳ, một mực cùng Xích Phi Hồng giao lưu những chỗ đặc dị của Bá Hoàng Chiến Thể.
- So ra huyết nhục gia hỏa này không cường hãn bằng ngươi, nhưng chỉ cần tiềm lực cất giấu được bộc phát, đến Nguyên Hoàng cảnh, hai tiểu tử Lục Hâm Lục Dịch kia tuyệt đối không phải là đối thủ!
Xích Phi Hồng tràn đầy tán thưởng nói.
Gật đầu tán đồng, Tô Dật dựa vào đại thụ, trong mắt đầy vẻ kinh dị, cảm thán nói:
- Đáng tiếc ngươi còn chưa thể đi ra, nếu ngươi đi ra, ta liền để hắn bái ngươi làm thầy!
- Đây cũng là một ý kiến hay, chỉ tiếc, ta là hồn thể!
Xích Phi Hồng nhún vai, tỏ ý đành chịu.
Nhè nhẹ ho khan một tiếng, Xích Phi Hồng là hồn thể, tương tự cũng cần Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ, U Nhiên hoa, Lưu Ly Thiên Tương Nhị.
- Cần phải tranh thủ thời gian tìm tới ba thứ này, Thiên Tuyết cũng nên đi ra, hấp thu Linh Lam Âm Nguyên huyết, tu vi lúc đi ra sẽ là thế nào?
Nghĩ tới đây, Tô Dật không khỏi sinh lòng mong mỏi, Tô Tiểu Soái và Linh Thiên Tuyết phục sinh, trận chiến với Long gia tất định như hổ thêm cánh.
- Cửu Khiếu Hoàn Dương Diệp cũng sắp chín muồi, Vân gia đi xong, còn phải thu Nguyệt Phệ Bồ Đề Cổ, nói không chừng trên đường sẽ có tung tích về Lưu Ly Thiên Tương Nhị!
Xích Phi Hồng nhìn vào trong dược điền, phiến lá tràn trề sức sống trải ra tựa như tinh linh.
Tô Dật khẽ gật đầu, lập tức lại nghĩ đến Yểm Hải tuyệ cảnh mà Lục Đề từng nhắc đến, bèn thấp giọng hỏi:
- Chẳng qua, Vân gia rốt cục đang giở trò quỷ gì? Tuyệt cảnh kia làm sao mà cần nhiều đan dược như vậy?
Xích Phi Hồng nhún vai, chuyện thế gia không phải thế lực đỉnh cấp mạt du như hắn có thể biết được.
- Song bất kể thế nào, cứ đi tới Vân gia rồi tính, Vân Tinh và cả Uyển nhi.
⚝ ✽ ⚝
Tô Dật không khỏi thoáng nhíu mày.
Lúc này, Vương Thượng Vũ đã đứng lên, không dám tin tưởng nhìn xem hai tay mình, duỗi eo một cái, lập tức hướng phía Tô Dật đi tới.
- Sư phó, thương thế của ta không ngờ đã đỡ hơn hơn nửa! Thuốc ngài đưa quả thực thần kỳ!
Vương Thượng Vũ hưng phấn không thôi, nhảy lên một cái, biểu thị mình đã gần như khỏi hẳn.
Tô Dật trong lòng rất đành chịu, linh dịch của mình dù đúng là hữu dụng, nhưng kết hợp với Bá Hoàng Chiến Thể này của hắn, như vậy mới thật thần kỳ.
- Đừng gọi ta sư phó, ta không thu đồ đệ!
Tô Dật biến hóa thanh âm, thấp giọng nói.
Tức thì, Vương Thượng Vũ ngẩn người ra, mặt lộ vẻ xấu hổ, thất vọng thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
- Chẳng qua ngươi không phải không có cơ hội!
Sau lưng lần nữa truyền đến thanh âm của Tô Dật.
Vương Thượng Vũ lập tức xoay người lại, ánh mắt chờ mong nhìn Tô Dật, chỉ nghe Tô Dật nói.
- Cứ đi thẳng theo đường này hướng vào thâm sơn, khiêu chiến yêu thú bên trong! Vô luận thế nào cũng không được từ bỏ! Nếu trong vòng ba ngày có thể tấn thăng đến Nguyên Hoàng cảnh, ta nhất định thu ngươi làm đồ đệ!
- Nguyên Hoàng cảnh!
Đấy chính là cảnh giới mình có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, mình thật sự cũng có thể trở thành cường giả Nguyên Hoàng cảnh?
Thuận theo ánh mắt Tô Dật, Vương Thương Vũ nhìn vào trong núi sâu, nơi đó yêu khí lượn lờ, trong không khí âm sâu, khí tức nguy hiểm phiêu đãng, Vương Thượng Vũ nhất thời im lặng không nói.
Thấy Vương Thượng Vũ có chút do dự, Tô Dật nhướng mày, thấp giọng nói:
- Nếu ngươi muốn làm cường giả, bảo vệ người mình muốn bảo vệ, vậy thì nhất định phải trải qua rèn luyện để trưởng thành. Cả đời trốn dưới lông cánh người khác che chở, ngươi chỉ có thể làm kẻ yếu! Sóng vai cùng huynh đệ sóng vai, đem vinh quang về cho quê nhà, những điều này chẳng lẽ đều là từ trên trời rơi xuống!
- Tô Dật...
Nhớ tới Tô Dật, thân mình Vương Thượng Vũ khẽ rung lên, yết hầu lăn động, hai tay nắm chặt, nội tâm như có thiên nhân giao chiến.
- Được! Tiền bối, ta muốn khiêu chiến!
Vương Thượng Vũ trùng trùng gật đầu, trên mặt hiện đầy vẻ dứt khoát và kiên quyết.
- Nghĩ rõ ràng rồi?
- Nghĩ rõ ràng!
- Quyết không từ bỏ?
- Quyết không từ bỏ!
Vương Thượng Vũ hít sâu một hơi khí lạnh, khóe mắt tràn ra ánh nhìn băng lãnh, cao giọng nói:
- Ta muốn làm cường giả!
- Được!
Mắt Tô Dật lộ vẻ tán thưởng, giơ tay điểm lên mi tâm Vương Thượng Vũ, lập tức một luồng năng lượng linh hồn cường đại quán chú trong đó, Vương Thượng Vũ thuận theo nhắm mắt lại.
Giọng Tô Dật từ từ truyền vào trong lòng Vương Thượng Vũ, hắn nói:
- Trong núi sâu nơi này có một con yêu thú Yêu Hoàng cảnh, ngoài ra còn có rất nhiều yêu thú Yêu Hư Cảnh. Giờ ta truyền cho ngươi võ kỹ Vương phẩm, ngươi tạm dùng trước, đợi khi nào ngươi có thể tới Nguyên Hoàng cảnh, ta sẽ truyền cho ngươi vũ kỹ Hoàng phẩm!
Thừa lúc linh hồn quán chú trong cơ thể Vương Thượng Vũ, Tô Dật cũng nhân cơ hội triệt để quan sát huyết nhục, kinh ngạc và huyệt đạo khắp người Vương Thượng Vũ một phen, kinh ngạc trong lòng lại càng thêm nồng đậm.
Huyết nhục Vương Thượng Vũ cứng cỏi hơn xa người thường, kinh mạch càng là rộng đến tương đương với Huyền Linh thần mạch của mình, chỉ là huyệt đạo còn rất nhiều chỗ chưa được quán thông.
- Điều này có liên quan đến tu vi của hắn! Huyệt đạo sẽ tùy theo tu vi tấn thăng mà không ngừng quán thông, nhờ đó mới có thể càng dễ tiếp cận thiên địa nguyên khí!
Xích Phi Hồng giải thích nói.
Qua nửa ngày, Vương Thượng Vũ mở mắt ra, tràn đầy cảm kích hướng Tô Dật cúi đầu.
Lập tức, Vương Thượng Vũ trả lại số linh dịch còn thừa cho Tô Dật, khóe miệng ngậm lấy ý cười kiên định, miệng nói:
- Đại nhân, đan dược này trả lại cho ngươi!