Chương 2112
Tô Dật vui vẻ tiếp lấy đan dược, chỉ nghe Vương Thượng Vũ trùng trùng gật đầu, trầm giọng nói:
- Đại nhân, ta đi trước! Ba ngày sau, hẹn gặp lại ở cuộc thi tuyển chọn của Vân gia!
Nhìn theo bóng lưng Vương Thượng Vũ rời đi, nội tâm Tô Dật có chút chua xót, dưới lớp áo bào đen lộ ra thần sắc sầu tư.
- Gia hỏa này tính cách quật cường giống ngươi! Ba ngày sau ta tin tưởng hắn nhất định sẽ đến!
Xích Phi Hồng thấp giọng cười một tiếng, cũng là để trấn an Tô Dật phần nào.
Tô Dật nhún vai, trong mắt lướt qua một tia kiên nghị, buồn bã nói:
- Mấy năm ở Vân gia vừa qua, đối với cuộc đời bình phàm của Vương Thượng Vũ mà nói thì là một trường cải biến cực lớn! Lần đánh bạc này, ta cược cùng với hắn!
Lắc lắc đầu, vứt bỏ mọi tâm tư phiền não, nhưng trong đầu Tô Dật vẫn dần hiển hiện bóng dáng Vân Trung Ly, lập tức trong lòng hơi chặt, lạnh giọng nói:
- Thi tuyển Yểm Hải tuyệt cảnh! Ta muốn xem, rốt cục là trò mèo gì!
Bằng không sinh ra từng đạo gợn sóng không gian, thân ảnh màu đen đột ngột biến mất, hướng thẳng về phía Cổ Nguyệt thành mà đi.
Vô Cực Đại Lục, Ngự Thiên cung.
Sau khi Mộc Nhân Kiệt rời đi liền quay ngay về Vô Cực giáo, còn Mộc Lăng thì bồi tiếp Đan Như Huyên trở lại trong Ngự Thiên cung.
Chuyện xảy ra tối hôm nay quá mức quỷ dị, vừa về lại trong cung, Đan Như Huyên liền đi bẩm báo cho Đan Hồng Công đang bế quan.
Đan Hồng Công say mê luyện thuốc, vừa nghe đến tên Kim Đan phường không khỏi giận tím mặt, lập tức phân phó tất cả phó cung chủ, trưởng lão và chấp sự tập hợp nghị sự.
Trong phòng luyện đan của cung chủ, thỉnh thoảng lại truyền đến gầm thét, Đan Như Huyên và Mộc Lăng tựa như đứa trẻ mắc lỗi, hai tay chắp sau lưng, cúi thấp đầu đứng ở cạnh bàn.
- Ủy khuất, ngươi còn ủy khuất?
Đan Hồng Công phồng râu trừng mắt, miệng như liên châu pháo liên tục quở trách Đan Như Huyên, ở phía đối diện hai nàng không dám có chút nào cãi lại.
Uống một ngụm trà, Đan Hồng Công lại bắt đầu mắng tiếp:
- Ngày bình thường ta dặn ngươi khiêm tốn, khiêm tốn, hiểu hay không?! Lần trước Ngự Thiên hồn trại ngươi còn chịu thiệt chưa đủ? Chuyện Kim Đan phường, ta làm cung chủ đều không đi quản, ngươi đi xem náo nhiệt làm gì! Còn muốn nện cửa hàng người ta! Ngươi nện thử ta xem!
Dứt lời, bàn tay gầy guộc của Đan Hồng Công thò ra từ trong tay áo, làm bộ muốn đánh, đôi mắt già nua tràn đầy nộ hoả, song cứ dừng giữa không trung mà không hạ xuống.
Đan Như Huyên vội nhắm mắt lại, ủy khuất tránh né ra sau, môi mày mím chặt.
- Chuyện đó ta đâu có biết! Chỉ biết ta luyện thuốc cho Nhân Kiệt ca ca mà dược tài đều không có! Ta chỉ muốn đi tìm dược tài thôi mà!
Đan Như Huyên nhỏ giọng lầm bầm.
- Ngươi đúng là tiểu bạch nhãn lan, suốt ngày cứ quấn lấy tiểu tử Mộc Nhân Kiệt kia!
Nhắc tới Mộc Nhân Kiệt, Đan Hồng Công liền quay đầu nhìn về phía Mộc Lăng, khiển trách:
- Tiểu Lăng tử, ngươi so Huyên Nhi hiểu chuyện, sao cũng đi theo làm càn! Thiếu chút ủ thành đại họa!
Nghe vậy, Mộc Lăng thở dài một hơi, nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía Đan Như Huyên, thành khẩn nói:
- Hồng công gia gia, ta...
Đan Hồng Công phất tay áo, thở hổn hển ngồi xuống, gãi gãi khóe miệng, nói nhỏ:
- Việc đã đến nước này, chỉ có chờ Tư Đồ giáo chủ đến, lại thương lượng bổ cứu thế nào thôi! Các ngươi cũng không cần quá mức tự trách!
Đan Như Huyên thấy ngữ khí Đan Hồng Công có điều hòa hoãn, vội xích người lại gần, giọng điệu mềm nhẹ nói:
- Gia gia, ngươi nói xem, người đêm nay chúng ta đụng phải là ai!
Vuốt vuốt trán, Đan Hồng Công thuận miệng nói:
- Bọn hắn là...
Vừa nói đến đây, Đan Hồng Công lập tức dừng lại, trừng mắt quát:
- Đi đi đi! Đến lúc đó ngươi liền biết!
Dứt lời, Đan Hồng Công điểm nhẹ ngón tay lên bàn, tự nhủ:
- Có cần báo cáo cho Đoan Mộc cung chủ không? Nếu đúng là nhà kia, vậy thì không thể khinh thường.
Suy nghĩ một lúc, Đan Hồng Công lại tự phủ định ý nghĩ trong lòng, lắc đầu nói:
- Ngự Thiên hồn trại đã đủ mất mặt, lại chọc vào thế lực cỡ nào, vào không được tuyển trại, vậy càng không biết chui mặt vào đâu! Tuyệt đối không thể rò rỉ tin này ra ngoài!
Đứng ở một bên, Đan Như Huyên và Mộc Lăng thấy Đan Hồng Công lẩm bẩm như vậy, ánh mắt không giấu được vẻ hiếu kỳ, chẳng biết Đan Hồng Công đang lo lắng điều gì, làm sao cứ như lâm đại địch.
Lúc này, trong ngóc ngách đan thất, một đạo thanh âm thâm trầm chầm chậm truyền đến:
- Hiện tại, ngươi không muốn để Đoan Mộc cung chủ biết cũng không được!
Bóng mờ tối đen dần dần hóa thành một chùm ánh sáng, từ đen thành trắng, cái bóng dưới đất kéo ra càng lúc càng dài, một đạo thân ảnh áo bào đen dần dần đi ra.
- Là ai!
Cảm ứng được khí tức cường hãn ba động, trong tay Đan Như Huyên và Mộc Lăng lập tức tràn ra nguyên khí, năng lượng linh hồn và năng lượng nguyên khí cùng được phát động!
- Xoẹt!
Áo bào đen vung lên, một luồng khí tức nguyên khí bàng bạc như thủy triều đánh tới, giao kích cùng một chỗ, lực xung kích cuồn cuộn phi tốc đẩy lui hai người.
Nháy mắt, Đan Hồng Công khoái tốc đứng dậy, duỗi ra hai tay tiếp lấy hai nàng, kéo ra sau lưng.
Đồng thời thân thể nghiêng hướng ra trước, hai tay quét ngang, hét to, một cỗ sóng âm cường đại nương theo năng lượng linh hồn, vừa vặn đụng cùng khí tức nguyên khí phát ra từ bóng đen.
- Ầm!
Tiếng bạo vang trầm thấp đột nhiên vang lên trong đan thất, bằng mắt thường có thể thấy chùm sáng năng lượng khuếch tán ra, gợn sóng không gian kịch liệt nháy mắt liền đánh nát rèm cửa, bàn ghế trong đan thất, tất cả đều hóa thành phấn vụn phiêu tán.
- Ông!
Sóng xung kích còn lại tựa như mang theo cái đuôi, quét vào đan đỉnh đặt ở chính giữa phòng, lưu lại một đạo vết ngấn màu trắng nhàn nhạt.
Dư quang liếc nhìn đan lô đang không ngừng lắc lư, sắc mặt Đan Hồng Công trầm xuống, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng sợ.
Người trước mắt này không ngờ đã ẩn vào trong đan thất mà mình không hề hay biết, sợ rằng năng lượng linh hồn đã có thể so sánh cùng Nguyên Vực cảnh, nếu là địch nhân, vậy thì phiền phức to.
- Các hạ là ai?
- Ngươi không nhận ra?
Thanh âm trong trẻo truyền ra từ trong áo bào đen.
Hai tay trắng bóng như ngọc xốc lên vành nón, dưới áo bào đen lộ ra một đôi mắt thâm thúy chính đang nhìn chăm chú Đan Hồng Công.
Ánh mắt lười nhác tùy ý lại lộ vẻ tuyệt không dễ trêu chọc này, có hóa thành tro Đan Hồng Công cũng nhận ra!
- Tô Dật!
Đan Hồng Công và Đan Như Huyên đồng thời hét lớn.
Đột nhiên, Đan Như Huyên như nhìn thấy cừu nhân, quang mang hỏa diễm trong tay càng thêm sáng ngời, gương mặt xinh đẹp lạnh xuống, nói:
- Tên hỗn đản nhà ngươi, còn dám đến đây! Hôm nay ta phải giết ngươi!
- Là hắn!
Mộc Lăng tựa hồ cũng nhận, Tô Dật chính là người thần bí gặp ở Kim Đan phường, lập tức thấp giọng nói cho Đan Hồng Công và Đan Như Huyên.
- Ngày đó chính là ngươi ở Kim Đan phường?
Đan Hồng Công cau mày hỏi, hai hàng chân mày dần dần giãn ra.
Dù sao hiện tại Tô Dật cũng được coi là nửa người Ngự Thiên cung, chán ghét đối với Tô Dật nhiều nhất chỉ dừng lại ở chuyện hắn khiến mình và Vô Cực Ngự Thiên cung mất mặt mà thôi.
Tô Dật khẽ nhếch môi, ánh mắt thanh lãnh, từ quanh thân bất chợt toát ra một luồng khí tức kiệt ngạo, ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm Đan Như Huyên, mỉm cười không nói.
Đan Hồng Công lập tức hiểu ý, nghiêng đầu trách mắng:
- Hai người các ngươi, đi ra! Không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào!
- Nhưng mà, giáo chủ lập tức tới ngay!
Mộc Lăng nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô Dật nhướng mày, trong mắt lướt qua một tia hờ hững, nói khẽ:
- Để bọn hắn chờ ở bên ngoài! Thái độ tốt, đối Vô Cực giáo mà nói, lần này sẽ là cơ duyên vô thượng!