← Quay lại trang sách

Chương 2113

Nghe được lời này, trong mắt Mộc Lăng lóe lên một tia ngạc nhiên, song cũng vẫn theo ý Đan Hồng Công, lôi kéo Đan Như Huyên ra ngoài phòng.

Sau khi hai người rời đi, trong đôi mắt già nua của Đan Hồng Công lướt qua một tia đành chịu, lạnh nhạt nói:

- Có thể nói được chưa?

Biết trong lòng Đan Hồng Công vẫn còn mang khúc mắc, Tô Dật ngậm lấy ý cười, thấp giọng nói:

- Vô Cực Ngự Thiên cung bị mất mặt tại Ngự Thiên hồn trại, ta biết ngươi không phục! Nhưng ta được đến tin tức, trước mắt, Vân Tiên Cổ Tông đại lượng tích dược liệu, là vì chuẩn bị mở ra Yểm Hải bí cảnh.

- Quả nhiên là Vân gia! Ta đã sớm biết!

Đan Hồng Công nhíu mày, hít một hơi thật sâu.

Lập tức, giữa hai chân mày Đan Hồng Công chớp qua quang huy lăng lệ, nhìn Tô Dật, ngữ khí có điều hòa hoãn, nói:

- Vậy ý ngươi là gì?

- Ba ngày sau, Vân gia sẽ chọn ba người trong Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo tiến vào bí cảnh, dùng để đền bù tổn thất tạo thành cho các ngươi khi bọn họ tích trữ đan dược! Ngươi cảm thấy trong Ngự Thiên cung, ai có thể tham dự?

Tô Dật trả lời.

Nghe được lời này, Đan Hồng Công không khỏi do dự, trong đầu suy tính những người có thể tham dự, tức thì thở dài một hơi.

- Vân gia coi trọng Yểm Hải tuyệt cảnh như vậy, ngay cả tranh chấp cùng Long gia đều có thể tạm thời vứt bỏ, chỉ sợ đó là hiểm địa a! Trong Ngự Thiên cung quả thực không có người thích hợp!

Đan Hồng Công lắc đầu nói.

Đan Hồng Công khẽ khép mắt, nhỏ giọng phân tích nói:

- Vô Cực giáo nhất định sẽ khiến Mộc Nhân Kiệt tham gia, nếu là Vô Cực Ngự Thiên cung không đưa ra được ai, vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi?

Quay đầu lại, Tô Dật nhẹ gật đầu, Đan Hồng Công sẽ không để Đan Như Huyên mạo hiểm lần này, bèn thấp giọng nói:

- Ta có thể thay mặt Vô Cực Ngự Thiên cung tham gia!

- Thật ư?

Hai mắt Đan Hồng Công sáng rực lên, lại chợt nhíu mày, nói:

- Ngươi có điều kiện gì?

Tô Dật khẽ bật cười, lão gia hỏa này đúng là tinh minh, nhẹ gật đầu, nói:

- Không những ta muốn đi Vân gia, mà ta còn muốn mang theo một người!

- Cái này... Vô Cực giáo chỉ sợ sẽ không đồng ý? Đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp a.

Đan Hồng Công lộ vẻ khó xử.

Trước nay Vô Cực giáo luôn âm thầm đi lại tương đối gần với Vân gia, chuyện Yểm Hải tuyệt cảnh, dù không biết, nhưng một điểm phong thanh cũng vẫn sẽ có.

Đổi lại bất cứ người nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

- Đây là vấn đề ngươi cần cân nhắc, ta chỉ cam đoan giúp Vô Cực Ngự Thiên cung tranh mặt mũi trước mặt Vân gia! Hơn nữa tuyệt đối còn sẽ vượt qua Vô Cực giáo.

Phất phất tay, Tô Dật chậm rãi nói.

Sau đó, Tô Dật đứng dậy, nhìn Đan Hồng Công, nói:

- Thế nào, làm vậy không thiệt chứ! Ngươi suy nghĩ cho kỹ!

- Ầm!

Đan Hồng Công nhìn chằm chằm Tô Dật, hắn không thể lại lần nữa mất mặt với Đoan Mộc cung chủ được, bèn cắn răng nói:

- Thôi được! Vô Cực giáo muốn tranh với ta! Ta lại phong sát hắn một lần! Không có dược tài, có nhân tài cũng vô dụng!

- Đáng thương Vô Cực giáo!

Lúc này, ở trong lòng Xích Phi Hồng đã cười ra tiếng.

Trên mặt không có chút rung động nào, Tô Dật lại tiếp tục trò chuyện một lúc với Đan Hồng Công trong đan thất, sau đó mới rời đi, phía Vô Cực giáo sẽ do Đan Hồng Công tự đi thương lượng.

Vô Cực Ngự Thiên cung, Nghị Sự các.

- Dựa vào cái gì mà Ngự Thiên cung các ngươi muốn tận hai danh ngạch?

Một người nho nhã nhã nhặn đột nhiên chuyển giọng cường ngạnh, sóng âm dập dờn, chấn nhiếp nhân tâm!

- Thế chẳng lẽ ngươi không muốn dược tài? Nếu ngươi da thô thịt dày, vậy ta mặc kệ!

Đan Hồng Công mặt đỏ tía tai, sau lưng một đám phó cung chủ cũng cùng theo reo hò.

Tức thì, trong Nghị Sự Điện, tiềng ồn ào như muốn lật tung nóc nhà, cả đám cò kè mặc cả trả giá, ngươi tới ta đi tranh phong hồi lâu.

Ngoài điện, Mộc Lăng và Đan Như Huyên lại cầm tay bước ra ngoài cung, hai người nhỏ giọng thầm thì, chuyện trò rất vui.

Mộc Lăng và Đan Như Huyên sóng vai mà ngồi, nhìn trăng sáng phía chân trời, trong đầu Mộc Lăng không ngừng loé lên gương mặt khinh cuồng của Tô Dật.

- Như Huyên, người vừa rồi chính là Tô Dật! Không ngờ còn trẻ như vậy, so với Nhân Kiệt sư đệ thì có vẻ còn trẻ hơn mấy tuổi! Lại có được thực lực mạnh như vậy!

Nghe đến đó, Đan Như Huyên tức thì hừ nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng, nói:

- Gia hỏa đó chính là ỷ vào tuổi trẻ lại có thể đánh, nhiều lần khiến ta và gia gia khó xử! Ngay cả trên đan đạo đều khiến gia gia mất hết mặt mũi!

Mộc Lăng nhìn bộ dạng tức giận của Đan Như Huyên, tự nhiên biết Đan Như Huyên trước nay luôn kiêu ngạo, lại bị Tô Dật hung hăng giáo huấn một trận, tự nhiên khó tiêu oán khí trong lòng.

- Kể ra, hắn tính là khắc tinh của ngươi!

Mộc Lăng khẽ cười nói.

- Ta phi! Nếu hắn có thể tốt bằng một nửa Nhân Kiệt ca ca, ta đã không đến nỗi ghét hắn như thế! Càn rỡ! So hai người Vân gia kia còn càn rỡ gấp mười!

Đan Như Huyên trừng mắt nói.

- Nhân Kiệt sư đệ a, chỗ nào đều tốt, chính là một võ si!

Mộc Lăng cười khẽ, lắc đầu.

- Cũng không biết, tuyệt cảnh Vân gia kia, Nhân Kiệt ca ca sẽ đi với ai!

Đan Như Huyện đã biết đại khái nội dung, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

- Hắn hẳn là sẽ là một người?

Mộc Lăng ôm má, quay đầu nhìn sáng Đan Như Huyên, đôi mắt trong veo, sâu kín:

- Người còn lại liệu có phải là ngươi?

Đan Như Huyên ai oán nhún nhún vai, tưởng đang nói đến mình, bèn thấp giọng đáp:

- Ta chỉ tinh thông đan thuật, nếu tiến vào tuyệt cảnh, sợ rằng sẽ thành liên lụy! Không phải ta đâu!

Nghe được lời này, Mộc Lăng không khỏi có chút mừng rỡ, trong mắt chớp hiện quang mang khó mà nhận ra.

Ba ngày sau đó, Tô Dật vẫn luôn đợi ở trong Vô Cực Ngự Thiên cung, đồng thời cũng hướng Đan Hồng Công nghe ngóng tin tức Long gia, thời gian còn lại thì đều dùng vào thổ nạp tu luyện, chuẩn bị cho chuyến đi Yểm Hải tuyệt cảnh.

- Ngươi không đi xem người huynh đệ kia?

Trong tĩnh thất, Xích Phi Hồng xác định không có người ngoài, rốt cục bay ra, liếc nhìn đỉnh lô, thỉnh thoảng lại xốc lên ngửi một cái.

Nghe vậy, Tô Dật chậm rãi mở mắt ra, một mạt lo lắng lóe lên rồi biến mất, lập tức liền lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không đi, đi liền sẽ giúp hắn! Đối với hắn không có lợi!

Xích Phi Hồng khẽ cười, mắt lộ vẻ khen ngợi, nhìn chằm chằm Tô Dật, dò hỏi:

- Ngươi không nghĩ tới thu đồ đệ?

- Thu đồ đệ?

Tô Dật đứng dậy, khí tức hùng hồn trên thân va chạm cùng không khí, sóng gợn nho nhỏ lập tức tràn ra.

- Ngươi bây giờ chính là đại nhân vật bốn phái hợp nhất, không có đồ đệ quả thực có hơi khó coi!

Xích Phi Hồng sờ sờ cằm nói.

Tô Dật gãi gãi ót, đúng là trước nay hắn chưa từng nghĩ tới thu đồ đệ, độc lai độc vãng quen rồi, có người gọi mình sư phó, ngược lại có chút là lạ.

Liền ngay cả Bá Vương tông cũng là giao cho đám người Nam Cung và Tây Vô Tình quản, nhiều thêm một đồ đệ, chẳng phải là càng thêm phiền phức.

- Tìm cơ hội đi!

Tô Dật đi đến cạnh bàn, uống một ngụm trà, ngước mắt lên nói:

- Đi thôi! Đám người Lục Đề hẳn cũng tới rồi.

Ở vấn đề nhân tuyển, bởi vì tạm thời còn không biết quy tắc tuyển chọn cụ thể.

Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung sau một hồi “thương lượng, rốt cục Vô Cực giáo cũng làm ra nhượng bộ.

Quyết định Vô Cực giáo ra hai người, Ngự Thiên cung ra ba người.

Nhưng là do Vô Cực giáo lên trước, Ngự Thiên cung lên sau, cứ thế giao xoa, tuyển ra ba người chiến thắng tham gia thí luyện Yểm Hải tuyệt cảnh của Vân gia.