Chương 2114
Sáng sớm, sương mai ẩm ướt, trên bậc thang một tầng xanh biếc nhàn nhạt, trái ngược hoàn toàn với tình tự căng thẳng bên trong Võ Đạo sảnh Vô Cực giáo.
Khi Tô Dật đi tới, trong Võ Đạo sảnh Vô Cực giáo đã tụ tập không ít người.
Tùy ý nhìn quanh một lượt liền có thể trông thấy, người Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo chia ra hai bên, bên trái là Ngự Thiên cung, bên phải là Vô Cực giáo.
Giáo chủ Tư Đồ Mộc ngồi ghế đầu bên phải, Tô Dật từng gặp qua ở trận chiến Thiên Phong, hai tên đồ đệ dự thi Mộc Nhân Kiệt và Mộc Lăng thì đứng ở hai bên.
Tô Dật tiến vào, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, lúc này Tô Dật lần nữa dịch dung thành một thanh niên chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.
Nhưng càng lạ lẫm như thế, lại càng khiến cho chúng nhân hiếu kì và ngờ vực.
- Ôn Uyên, bên này!
Đan Hồng Công cao giọng kêu gọi Tô Dật, thần sắc như thường xem hướng tiền phương.
Đây là cái tên Tô Dật nói cho Đan Hồng Công, ghép từ tên của phụ thân Tô Kính Uyên và họ mẫu thân Ôn Phù.
- Ngự Thiên cung có người tên là Ôn Uyên này ư?
Bên phía Vô Cực giáo, giáo chủ Tư Đồ Mộc tức thì nghiêng mặt qua hỏi Mộc Nhân Kiệt.
- Không nhớ Đan Hồng Công có đồ đệ nào như thế cả!
- Người này chưa từng gặp qua!
Các trưởng lão Vô Cực giáo các cũng dồn dập nghị luận, ánh mắt rơi đến trên thân Tô Dật song rất nhanh đều dời đi, bọn họ thấy phó cung chủ và đám trưởng lão Ngự Thiên cung đều không có bất kỳ phản ứng nào, thế nên chỉ có thể nhỏ giọng thảo luận.
- Ôn Uyên?
Đan Như Huyên và Mộc Lăng nhìn nhau khẽ cười, bởi vì sớm được dặn trước không thể nói ra, lúc này chỉ là ngầm hiểu với nhau.
Tô Dật thản nhiên đi đến bên người Đan Hồng Công, lúc sát thân bước qua Đan Như Huyên.
Đan Như Huyên liếc Tô Dật một cái, bộ dạng vẫn khá là tức giận, uy hiếp nói:
- Nếu dám làm mất mặt Ngự Thiên cung, ta nhất định không tha cho ngươi!
Tô Dật xích lại gần, nhẹ giọng nói:
- Ngươi hẳn nên quan tâm Nhân Kiệt ca ca của ngươi trước mới đúng!
- Ngươi! Hỗn đản!
Đan Như Huyên thẹn ngượng cúi đầu xuống.
Cảnh này bị Mộc Lăng phía đối diện nhìn thấy, ánh mắt thoáng khẽ lấp lánh.
- Mộc Lăng sư tỷ, ngươi biết cái tên Ôn Uyên này không?
Mộc Nhân Kiệt cúi đầu hỏi dò Mộc Lăng, nói tiếp:
- Trong danh sách ba người của Ngự Thiên cung còn trống một danh ngạch, đây là chuyện gì?
- Sau thi tuyển ngươi tự nhiên sẽ biết, các ngươi cũng đã gặp mặt qua.
Mộc Lăng khẽ cười gật đầu với Mộc Nhân Kiệt, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt Tô Dật.
Nhìn đôi mắt Tô Dật trong sánh như ánh sao, bên trong cất chứa thần uẩn vô hạn.
Mộc Lăng lần nữa cảm giác được sự áp chế từ năng lượng linh hồn, trong lòng không khỏi âm thầm tán thán:
- Mạnh thật! Không thua gì sư phó cả!
- Xin chào, ta là Mộc Lăng! Mong được chỉ giáo!
Mộc Lăng mỉm cười duỗi tay ngọc ra, phong thái trang nhã, ánh mắt vừa chạm cùng Tô Dật liền né tránh đi.
Lúc ở Kim Đan phường và Cổ Nguyệt thâm sơn, Mộc Lăng từng để lại cho Tô Dật ấn tượng rất tốt, đối với nàng, Tô Dật không hề bài xích.
Lễ phép nắm tay, Tô Dật cười nhạt, khóe mắt khẽ bắn ra một đạo quang mang, nói nhỏ:
- Xin chào, lát nữa cố lên!
Tựa hồ không ngờ đến Tô Dật sẽ ôn nhu như vậy, khác hẳn với bộ dạng bá khí kinh người trong phòng Hồng Công lúc trước, thần sắc Mộc Lăng bất chợt khẽ biến, gật đầu nói khẽ.
- Ừ! Cùng nhau cố gắng!
Mộc Lăng mỉm cười, thối lui đến bên người Đan Như Huyên, nhẹ giọng nói ra:
- Hắn rất tốt, những điều ngươi nói chẳng chuẩn chút nào cả!
- Dừng! Mộc Lăng tỷ, đừng nói ngươi nhìn trúng hắn đấy?
Đan Như Huyên thấp giọng cười trộm, chọc vào khuỷu tay Mộc Lăng.
Cảnh này cũng bị Mộc Nhân Kiệt thu vào trong mắt, hắn nghi hoặc không thôi, phảng phất muốn hỏi, từ khi nào mà Mộc Lăng quen biết tên Ôn Uyên này.
Đại sảnh huyên náo đột nhiên bị một đạo thanh âm ép chặt, chúng nhân đồng thời nín thở chờ đợi.
- Vân Tiên Cổ Tông, Lục Đề đại nhân đến!
Tiếng Tần Nhữ vang vọng trong Võ Đạo sảnh.
Tức thì, mọi người đồng loạt đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm ra cửa, thần sắc thoáng hiện vẻ kính sợ.
Lục Đề vân đạm phong khinh, tiên phong đạo cốt sải bước tiến vào, bên cạnh là Tần Nhữ lắc lư thân hình to béo, ung dung đi theo.
Sau lưng là hai thanh niên Lục Hâm và Lục Dịch, tiến vào đại sảnh, hai người vẫn giơ cằm lên cao cao, khóe miệng ngậm lấy ý cười khinh mạn, đầy vẻ không đáng.
- Lục Đề đại nhân đích thân đi đến, thứ lỗi không tiếp đón từ xa!
Đan Hồng Công và Tư Đồ Mục đồng thời đứng dậy, từ trong đám người tiến lên phía trước, chắp tay nói.
Lục Đề mỉm cười, mấy sợi tóc bạc giữa mai phiêu đãng theo gió, tăng thêm mấy phần khí chất nho nhã, ôn hòa nói:
- Gặp qua hai vị tiền bối, Lục Đề chỉ là chấp sự, không cần câu lễ. Lần này đi ra là phụng mệnh gia chủ, đến tuyển chọn ba vị nhân tài cùng đi thí luyện, đền bù đan dược thiếu hụt!
- Không biết tuyển chọn thế nào?
Tư Đồ Mộc vươn ra tay phải, thần sắc thoáng hiện vẻ hưng phấn.
Lục Đề mỉm cười, dời mắt về phía Lục Hâm và Lục Dịch ở sau lưng, giới thiệu nói:
- Tình hình đại khái, Tần Nhữ hẳn đã nói qua với hai vị đại nhân. Ba người tham gia thí luyện có thể tùy ý chọn một trong hai thiếu niên đằng sau ta, chỉ cần chiến qua một trăm nhịp thở dưới tay chúng là được.
Dứt lời, Lục Hâm và Lục Dịch cười tà đi tới, ánh mắt đảo quanh một vòng, Lục Hâm khẽ nhếch môi nói:
- Năm mươi nhịp thở đi! Vậy là đủ rồi! Không cần lãng phí thời gian!
Lục Dịch cũng khẽ cười một tiếng, nhún vai, thấp giọng nói:
- Ba mươi nhịp thở thôi! Lục chấp sự, còn phải giao dược liệu cho trưởng lão nữa! Thời gian về tông không nhiều!
Nhất thời, sắc mặt chúng nhân Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung tại trường không khỏi khẽ biến, thần sắc Đan Hồng Công và Tư Đồ Mục cũng trầm xuống.
Một trăm nhịp thở biến thành năm mươi nhịp thở, cuối cùng thành là ba mươi nhịp thở, đây làm gì là tuyển chọn nhân tài? Rõ ràng là đến nhục nhã Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo!
- Đáng ghét, có cần khinh nhục người thế không?
- Vân Tiên Cổ Tông trước nay luôn cao điệu, xem ra mấy chục năm qua khiêm tốn đều là giả! Vừa ra tay liền dùng khẩu khí như vậy! Quá cuồng vọng!
- Thật tưởng rằng Ngự Thiên cung ta không người ư? Đứa nhóc miệng còn hôi sữa, ăn nói hàm hồ!
- Vô Cực giáo cũng không sợ! Người thế gia cũng đâu thể không coi ai ra gì như vậy được!
Đan Hồng Công khẽ cười lạnh một tiếng, ánh mắt bắn ra một đạo năng lượng linh hồn, quét lên thân Lục Hâm và Lục Dịch.
Lập tức, Đan Hồng Công cất tiếng nói:
- Thằng nhóc Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, khó trách cuồng vọng như thế! Vân gia tùy ý ra hai người cũng có thể làm chấp sự ở nơi này của chúng ta a!
Tư Đồ Mộc cũng cười hắc hắc, trước nay hắn luôn chủ trương trung lập, song lúc này trong mắt đã không giấu được lửa giận.
Nguyên khí Nguyên Vực cảnh nhị trọng tung trào mà ra, trường bào màu xanh lam sau lưng không gió mà bay, khiến cho đám người Lục Đề âm thầm biến sắc.
Thấy thế không đúng, tâm thần bất chợt trầm xuống, Lục Đề lập tức lùi ra sau, phẫn nộ quát:
- Chớ có làm càn!
Đảo mắt một vòng, thấy ánh mắt mỗi người tại trường đều vô cùng ngưng trọng, Lục Đề bất động thanh sắc cười nói:
- Các vị, hai vị này là cháu trai của trưởng lão cổ tông chúng ta, lần đầu ra khỏi tông, không khỏi tâm cao khí ngạo, có chút khinh cuồng! Xin đừng trách!
Đan Hồng Công đặt nhẹ một chưởng lên vai Tư Đồ Mục, nói khẽ:
- Nếu đã là tuyển chọn nhân tài, chúng ta mà không nghênh chiến, vậy chẳng phải hiện vẻ chúng ta không tư cách tiến Vân gia!