← Quay lại trang sách

Chương 2115

Ba mươi nhịp thở thì cứ ba mươi nhịp thở đi!

Khóe miệng Đan Hồng Công nhếch lên ý cười, bộ dáng nhẹ nhàng khiến đám đông không khỏi ngạc nhiên.

Nghe vậy, Tư Đồ Mộc cũng quay đầu nhìn lại, trong Vô Cực giáo Mộc Nhân Kiệt Mộc Lăng đều là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, nếu liều mạng thì vẫn có cơ hội.

Nhưng trong Ngự Thiên cung, Đan Như Huyên chỉ có năng lượng linh hồn tứ phẩm sơ giai, tu vi cùng lắm chỉ tương đương với Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng.

Dựa vào cái tên Ôn Uyên lần đầu tiên mới gặp kia? Liệu có được không!

Tư Đồ Mộc và chúng nhân đều dùng thần sắc cổ quái nhìn về phía Đan Hồng Công.

Chỉ thấy, Đan Hồng Công thần thái bình tĩnh, tựa như đã tính trước, trong lòng chúng nhân đều hồ nghi, rốt cục lão đầu tử này bán cái nút gì?

- Ba mươi nhịp thở liền ba mươi nhịp thở!

Nếu Đan Hồng Công đều đã nói vậy, Tư Đồ Mộc đành cũng cắn răng nói:

- Nhân Kiệt, Lăng nhi!

Đầu bên kia, Đan Hồng Công cũng phát ra một tiếng hô hoán trầm thấp, thanh âm hùng hậu xen lẫn nguyên khí, lập tức tràn khắp trọn cả Võ Đạo sảnh.

- Ôn Uyên, Như Huyên!

Bốn người nhìn nhau, ánh mắt kiên nghị tiến lại, Đan Hồng Công và Tư Đồ Mục đồng thanh nói:

- Ba mươi nhịp thở, có gì dị nghị không?

- Không dị nghị!

Bốn người thanh niên đồng thanh đáp.

Không ngờ cuộc thi tuyển chọn lần này sẽ biến thành một trận chiến vì vinh dự! Chuyện can hệ đến vinh nhục, ai cũng sẽ không lùi bước!

Nhìn thần thái kiên nghị của cả bốn người, ánh mắt Lục Hâm và Lục Dịch thoáng khẽ biến, nhưng liền lập tức cười nhẹ một tiếng khinh thường.

Thấy thế, Mộc Nhân Kiệt ưỡn ngực, mày kiếm nhướng lên, trừng nhìn chằm chằm Lục Hâm và Lục Dịch, chiến ý tuôn trào, trầm giọng nói:

- Ta nói qua, ta muốn đánh bại ngươi ở chỗ này!

Lục Hâm vỗ đầu một cái, chợt hiểu nói:

- Ồ! Thì ra là các ngươi! Ta thiếu chút đã quên! Cũng được, Lục Dịch, ta lên trước, nếu ai căng qua được, vậy lại đến phiên ngươi! Ta chịu thiệt chút, ngươi cũng tiết kiệm khí lực!

Lập tức Lục Hâm thản nhiên nói.

- Đáng ghét! Đúng là cuồng vọng! Ta phải đánh chết hắn!

Đan Như Huyên nhếch môi, đối mặt với nhiều lần khiêu khích từ Lục Hâm, nàng đã tức đến điên người, then khớp ngón tay trắng đỏ, dấu tay khảm sâu vào trong lòng bàn tay.

- Ngươi không nói câu nào sao?

Đan Như Huyên hung hăng trừng nhìn Tô Dật, Tô Dật lại nhếch môi, không sao cả thấp giọng nói:

- Ngươi thích tranh cao thấp với người chết thì cứ đi tranh thôi!

- Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?

Lời Tô Dật khiến Lục Hâm và Lục Dịch tức thì biến sắc, ánh mắt âm lãnh của Lục Hâm lập tức quét nhìn tên có vẻ chẳng có chút tiếng tăm này.

Lục Đề tranh thủ thời gian đảo mắt một vòng, tựa hồ đang tìm tung tích ai đó, mắt thấy hai tiểu tử thúi kia lại muốn bạo phát, lập tức nói:

- Hồng Công, Tư Đồ giáo chủ, chỉ có bốn vị thiếu niên này tham gia tuyển chọn sao?

- Còn có một vị, vẫn đang trên đường.

Đan Hồng Công ánh mắt lãnh đạm, không lạnh không nhạt nói.

Lục Đề nhíu mày, thấp giọng nói:

- Được! Chuyện lần này không nên chậm trễ! Bắt đầu đi!

Tức thì, chúng nhân nhường ra một bãi trống hình tròn chính giữa Võ Đạo sảnh, một đài cao hình âm dương lưỡng cực chậm rãi nhô lên.

Tùy theo đài cao nhô lê, hai đạo quang mang từ nóc Võ Đạo sảnh chợt chảy xuống, đài cao cũng theo đó tản mát ra quang mang thần bí.

- Âm Dương Vô Cực đài!

Lục Đề thoáng khép mắt, nói với Lục Hâm và Lục Dịch ở sau lưng:

- Đây là chiến đài nổi danh nhất Vô Cực giáo, đứng ở trên đó, dùng âm dương lưỡng cực thúc đẩy năng lượng, sẽ có tác dụng bảo vệ đối với phương chiến bại! Quan trọng hơn là tránh thương tới vô tội.

Chạm đến liền thôi là được!

Thoáng ngừng một chút, Lục Hâm và Lục Dịch thờ liếc nhìn một cái, lập tức cười tà nói:

- Vậy để ta xem xem, Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung đưa ra được nhân tài thế nào!

- Sưu!

Lục Hâm thoáng thư triển thân thể, thân hình lay động với biên độ cực nhỏ, ngay lập tức liền như một làn khói nhẹ vững vàng rơi xuống trên chiến đài.

Đảo mắt nhìn bốn người được tuyển chọn, tay Lục Hâm móc móc ra trước, làm động tác khiêu khích đám người Tô Dật, miệng nói:

- Kẻ nào lên trước?

- Ta đi xử lý hắn!

Dựa theo ước định, hẳn là người Vô Cực giáo lên trước, Mộc Lăng cất tiếng, trên mặt không giấu được vẻ tức giận.

- Mộc Lăng tỷ! Để ta! Các ngươi tiết kiệm chút khí lực, người sau đi lên đánh chết tên tiểu tử cuồng vọng này cho ta!

Vừa dứt lời, nguyên khí tuôn ra dưới chân Đan Như Huyên, hóa thành một đoàn hỏa diễm.

Mộc Nhân Kiệt và Mộc Lăng khẽ biến sắc, trong mắt Mộc Nhân Kiệt càng là tuôn ra hàn quang, hắn biết Đan Như Huyên vốn không ôm hi vọng, làm vậy chỉ là muốn trải đường cho người lên sau.

Trong vô hình, hai tông môn đã đứng cùng một chiến tuyến, chung tay đối địch!

Hỏa diễm bao bọc toàn thân, bốn phía có quang mang màu xanh nhạt vờn quanh, tựa như dây leo sinh cơ bất diệt quấn quanh người.

- Xoẹt!

Năng lượng linh hồn tứ phẩm sơ giai của Đan Như Huyên tuôn trào mà ra, đi kèm với đó là tiếng bạo liệt như vụn gỗ tóe xạ.

- Ngự Thiên cung Đan Như Huyên! Xin chỉ giáo!

Đan Như Huyên trầm mặt xuống, trên tay hiện ra hai đạo nguyên khí một xanh một đỏ.

- Khó trách Ngự Thiên cung để nha đầu Đan Như Huyên này lên trước, có thể đồng thời điều khiển thuộc tính mộc và thuộc tính hỏa, đúng là thiên phú luyện dược hiếm thấy!

Trong linh thức, Xích Phi Hồng tán dương.

- Thiên phú luyện dược của nha đầu này cũng nóng nảy như tính tình nàng, khiến người khó mà quên được!

Thong dong quan sát Đan Như Huyên, Tô Dật cũng âm thầm gật đầu.

- Như Huyên! Nha đầu này! Làm càn!

Dưới đài, Đan Hồng Công nắm chắc tay ghế vịn, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

Mình thật vất vả mới chiếm được ưu thế trong đàm phán với Vô Cực giáo, giờ lại bị nha đầu Đan Như Huyên này phủi sạch, tức thì hướng về phía Lục Đề quát:

- Lục chấp sự, chạm đến là thôi! Bắt đầu đi!

Lục Đề hiểu ý, phất tay áo một cái, nói với trên đài:

- Bắt đầu đi!

Nghe được chỉ lệnh bắt đầu, Lục Hâm xoa xoa tay, tử tế quan sát Đan Như Huyên, mắt phượng mày ngài, mị nhãn như tơ, quả thực hết sức xinh đẹp.

Quanh thân nguyên khí lượn lờ càng tăng thêm mấy phần quý khí, không thể đùa được.

- Đan Như Huyên? Trận đầu liền đối diện với cô nương xinh đẹp như ngươi, ta thực sự không xuống tay được a!

Trong đôi mắt hẹp dài của Lục Hâm bắn ra một tia quang mang, ra chiều thương tiếc nói.

Nghe đến đó, nộ hỏa trong lòng Đan Như Huyên càng thêm sôi trào, song chưởng quét ngang, phẫn nộ quát:

- Lưu manh không coi ai ra gì, cút xuống cho ta!

- Ầm!

Không cho Lục Hâm mảy may cơ hội, hai dải lụa nguyên khí trong tay Đan Như Huyên nhanh chóng rời đi, nổ tung bắn tới, dải lụa như hỏa long gào thét bùng cháy cả một vùng không gian.

- Xùy!

Nơi xa, Lục Hâm không chút hoang mang, thủ ấn phi tốc ngưng kết, hai đoàn nguyên khí màu xanh nhạt quấn quanh trên tay, rất nhanh liền hóa thành một cánh cung mờ ảo.

- Thủy Hình Thiên Biến!

Chứng kiến chiêu thức của Lục Hâm, Tư Đồ Mộc khẽ hít sâu một hơi khí lạnh.

Ở bên, sắc mặt Đan Hồng Công cũng hết sức khó coi, thì thầm nói:

- Vũ kỹ Hoàng phẩm! Khiến Nguyên Hoàng cảnh bát trọng càng như hổ thêm cánh! Trưởng lão Vân gia đúng là ban trọng bảo cho cháu trai a! Huyên Nhi gắng lên!

- Ô!

Chỉ thấy trên đài cao, Lục Hâm kéo căng dây cung, hơi khép mắt, tay nhẹ thả ra, mũi tên to lớn tựa như ngựa hoang mất cương xông thẳng tới.

Tức thì, một cỗ uy áp mênh mông xông phá không gian, tựa như xuyên phá tầng tầng màn nước, gợn sóng không gian lan tràn phía cuối mũi tên, bạo kích cùng hỏa long ầm vang mà đến.