Chương 2116
Ầm!
Đột nhiên một tiếng nổ tung ầm vang, mang theo liền một chuỗi tiếng xé gió bén nhọn, không gian xung quanh bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn, trời đất đều theo đó run lên.
- Ngươi cho rằng ta chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Tiếp chiêu đi!
Đan Như Huyên ánh mắt như lửa, lập tức thủ ấn cấp biến, quát nhẹ một tiếng:
- Phá!
- Ầm!
Sát na khi tiếp xúc với vân tiễn, hỏa long mở ra miệng lớn như chậu máu, hoàn toàn bao bọc lại thế công hung mãnh từ vân tiễn.
Ngay sau đó, mấy sợi dây leo màu xanh biếc dùng góc độ và tốc độ cực quỷ dị, từ trong miệng lớn nhanh chóng đâm tới.
Năng lượng thuộc tính mộc phi tốc hội tụ thành từng thanh từng thanh lưỡi kiếm sắc bén, như là phi kiếm liên tục oanh tạc về phía Lục Hâm, hai chiêu liên kích tức thì dẫn tới chúng nhân dưới đài không ngừng khen hay.
- Được, cứ như vậy mà đánh!
Mộc Lăng khẽ giậm chân một cái, lại nghe Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt ở bên cạnh đồng thời nói:
- Không đơn giản vậy đâu!
Vừa nói xong, thuận theo ánh mắt hai người, Mộc Lăng nhìn thấy trường cung trong tay Lục Hâm chợt biến hóa hình dạng, trực tiếp đổi thành một đạo thuẫn bài.
- Chỉ vậy, cũng dám đánh với ta? Si tâm vọng tưởng!
Khóe miệng mang theo nụ cười âm lệ, tay Lục Hâm kết ấn nhanh như chớp giật.
- Đăng đăng!
Chỉ chớp mắt ngắn ngủi, mấy đạo mộc kiếm màu xanh lá đã hung hãn đính trên vân thuẫn, sau đó trên thuẫn bài liền truyền ra mấy tiếng nứt gãy, kiếm gỗ hóa thành hào quang óng ánh phiêu tán đi.
- Cái gì!
Quá bất ngờ, ánh mắt Đan Như Huyên không khỏi run lên, trong lòng trầm xuống, không nghĩ tới công kích của mình lại bị phá giải đơn giản như thế.
Phút chốc, nghe được Mộc Lăng rít lên dưới đài càng khiến Đan Như Huyên tâm loạn như ma, lần nữa nhướng mày lên.
- Cẩn thận!
Mộc Lăng che miệng kinh hô.
Chẳng biết lúc nào, mây khói bị chấn tan trên thuẫn bài đã thuận dải hỏa long cuốn lấy Đan Như Huyên, sau đó tựa như giòi bám vào xương, không ngừng lan tràn trên cánh tay.
- Lui!
Thân hình Đan Như Huyên cấp tốc bạo lui, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, mi tâm hơi run, năng lượng linh hồn mênh mông từ từ mà ra, ngưng tụ thành một đạo cuồng phong, chuẩn bị đẩy lui đám khí thể màu trắng khủng bố kia.
- Không hổ là Luyện Dược sư a!
Nơi xa, trên ngón trỏ Lục Hâm chẳng biết lúc nào đã quấn lấy một sợi tơ màu trắng nhàn nhạt, hắn lười nhác khống chế khí trắng trên tay Đan Như Huyên, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng.
Dưới sự thao túng của Lục Hâm, chỉ trong giây lát khí trắng đã biến thành một cây lông vũ, như có linh tính không ngừng khuấy động mái tóc Đan Như Huyên, như đang dẫn dụ.
Sợi tơ màu trắng cứng rắn chói trặt cánh tay Đan Như Huyên, cùng lúc đó Đan Như Huyên phát hiện trong vô hình năng lượng linh hồn của mình đã bị một cỗ năng lượng quỷ dị áp chế, mặc cho Đan Như Huyên phản kháng thế nào đều không làm gì được!
- Đáng ghét!
Đan Hồng Công xem ở trong mắt, lại gấp ở trong lòng, sắc mặt trầm xuống, gắt gao trừng mắt quan sát cục diện trên đài, lại không thể làm gì.
Dù sao đối phương cũng không thật sự quấy rối cháu gái hắn, muốn trách chỉ trách Như Huyên tài nghệ không bằng người!
Lúc này, trong khu vực chờ, Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt cũng chăm chú nhìn lên đấu trường, đối với khiêu khích và trêu chọc từ Lục Hâm đều hận thấu xương, hàm răng cắn chặt.
- Tên súc sinh này!
Trong linh thức, Xích Phi Hồng cũng thấy được cảnh tưởng trên đài, không khỏi khinh thường nói.
- Lục Hâm, lát nữa không giết ngươi, ta thề không làm người!
Mộc Lăng đứng ở chính giữa đã tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Người ở chỗ này ai cũng biết, năng lượng linh hồn Đan Như Huyên dù hùng hồn đến đâu, nhưng nếu so sánh với năng lượng linh hồn của Nguyên Hoàng cảnh bát trọng thì vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Nàng đi lên chỉ là vì tiêu hao thực lực của Lục Hâm.
Nhưng thủ đoạn Vân gia quá mức cao minh, còn chưa tiếp cận được lại gần, Đan Như Huyên đã rơi xuống hạ phong.
- Thả ta ra! Hỗn đản! Lưu manh!
Đan Như Huyên cố gắng giãy dụa, tức giận đến độ khóc ra tiếng, nước mắt óng ánh không ngừng chảy xuôi.
Trước mắt bao người, hành vi như thế của Lục Hâm lập tức dẫn tới một mảnh tiếng mắng dưới đài, toàn bộ trưởng lão Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung đều chỉ vào Lục Hâm lớn tiếng mắng to.
- Tiểu tử kia, mau thả tiểu thư chúng ta ra!
- Ta muốn giết ngươi! Tên hỗn đản này, ngươi được lắm!
- Lục Đề đại nhân, tiểu tử Vân Tiên Cổ Tông làm càn như vậy, ngươi cũng mặc kệ ư?
Đầu bên kia, ngay cả Lục Đề cũng nhìn không được, khẽ nhíu mày quát lớn:
- Lục Hâm, đừng quên, chạm đến là thôi! Các ngươi đi ra, đại biểu chính là toàn bộ Vân Tiên Cổ Tông!
Trên đài, Lục Hâm nghe vậy mới khe khẽ rung động bả vai, quay sang nhìn Lục Dịch ở phía sau, cười vang một tiếng.
Lập tức, ngón tay cong nhẹ, khí thể màu trắng tựa như lò xo nhanh chóng tiêu tan trên tay ngọc của Đan Như Huyên, Đan Như Huyên đang liều mạng giãy dụa lập tức bởi vì lực bắn ngược mà trùng trùng nện xuống đất.
Đám người Tô Dật phi tốc xông tới, Mộc Nhân Kiệt vươn tay ôm lấy Đan Như Huyên vào trong ngực, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.
- Nhân Kiệt ca ca... Ta!
Đan Như Huyên mặt như ráng hồng, xấu hổ quay đầu, nước mắt óng ánh chảy xuống.
Mộc Nhân Kiệt thở dài một hơi thật sâu, vuốt nhẹ mái tóc Đan Như Huyên, thấp giọng nói:
- Không sao, Nhân Kiệt ca ca sẽ báo thù cho ngươi!
Trên đài, Lục Hâm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt rơi ở trên thân Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt, nhướng mày, trêu tức nói:
- Tên thứ nhất, đã xong! Tiểu mỹ nữ, chớ có trách ta! Muốn trách thì trách ngươi là người Ngự Thiên cung!
- Ngươi có ý kiến với Ngự Thiên cung?
Tô Dật liếc Đan Như Huyên một cái, trong mắt ngậm lấy một tia hàn ý, ngẩng đầu nhìn Lục Hâm ở trên đài.
Lục Hâm lắc đầu, tròng mắt hẹp dài nhìn hướng Tô Dật chớp động lãnh quang, oán độc nói:
- Không không không, không có ý kiến với Ngự Thiên cung, chỉ có ý kiến với Tô Dật thôi! Đáng tiếc, hắn cũng tính là người Ngự Thiên cung!
Một cỗ nộ hỏa dâng lên trong lòng, Mộc Lăng quay sang Tô Dật nói:
- Ôn Uyên, Ngự Thiên cung đã lên rồi, vòng này đến lượt ta! Ta sẽ khiến hắn phải trả giá!
Trầm tư một lát, Tô Dật nhìn sát khí tràn đầy trên người Mộc Lăng, biết quan hệ giữa Đan Như Huyên và Mộc Lăng trước nay vẫn luôn rất tốt, lúc này nàng sốt ruột báo thù, trong lòng đầy là nộ hoả.
Tô Dật đành phải đồng ý, không quên nhỏ giọng dặn dò Mộc Lăng:
- Hắn am hiểu công kích tầm xa, ngươi nhất định phải tiếp cận lại gần!
- Cẩn thận một chút!
Mộc Nhân Kiệt cũng tiến lại thấp giọng dặn dò Mộc Lăng, nói xong liền ngước mặt lên, ánh mắt sáng rực trừng nhìn Lục Hâm.
- Được!
Mộc Lăng khẽ gật đầu, bàn chân giẫm mạnh xuống đất, cả người lao thẳng lên, nhẹ nhàng như gió rơi trên Âm Dương Vô Cực đài, trong tay nắm chặt một thanh trường kiếm màu xanh lam, hoành ngang trước người.
Khóe miệng Lục Hâm khẽ nhếch lên, hơi khép mắt, ra chiều hứng thú đánh giá Mộc Lăng, nhẹ giọng nói:
- Dung mạo ngươi cũng rất đẹp! Ta sẽ hạ thủ lưu tình!
- Hỗn đản! Ta cần ngươi lưu tình ư? Vừa rồi ngươi khi nhục Như Huyên muội muội thế nào, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
Mộc Lăng giận trừng Lục Hâm, bàn tay hung hăng nắm lấy chuôi kiếm, nguyên khí Nguyên Hoàng cảnh thất trọng lập tức tuôn trào ra, trong kình khí ngập trời, khí tức hàn phong băng lãnh thấu xương theo đó khuếch tán!
- Nguyên Hoàng cảnh thất trọng! Cũng không tệ!
Lục Hâm vuốt cằm, tức thì một cỗ nguyên khí thuộc tính thủy hùng hồn tuôn ra từ dưới chân, ánh mắt lại rơi xuống trên thân Tô Dật ở dưới đài.