← Quay lại trang sách

Chương 2117

Tiểu tử Ngự Thiên cung, ngươi vẫn để nữ nhân ngăn ở trước mặt thế sao?

Lục Hâm mỉa mai nói.

Tức thì, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người “Ôn Uyên.

Trong Ngự Thiên cung còn có một người chưa đến, Đan Như Huyên chiến bại, mọi hi vọng của Ngự Thiên cung đều dồn hết lên thân Tô Dật.

Đột nhiên nhận lấy vô số ánh nhìn gai mắt, Tô Dật vẫn mặt lạnh như tiền, thản nhiên nói:

- Ta? Ngươi muốn chết nhanh vậy à?

Lập tức, toàn trường cười vang, vô số ánh mắt nóng rực rơi trên thân Lục Hâm, giống như cuối cùng có người giải thoát được đè nén bấy lâu trong lòng, ai nấy đều ngửa đầu cười to, không chút cố kỵ.

- Ngươi!

Mặt mày Lục Hâm thoáng co rúm lại, khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói:

- Nói lớn không ngượng! Để ta thu thập xong tiểu mỹ nữ, rồi sẽ đến lượt ngươi!

Nói xong, Lục Hâm thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay nhắm thẳng Mộc Lăng, nhẹ giọng nói:

- Bắt đầu đi! Nhường ngươi ba chiêu! Đừng nói ta bắt nạt ngươi!

- Cuồng vọng! Ai cần ngươi ngường! Chết đi!

Mộc Lăng hét lớn một tiếng.

Tiếng quát vừa ra, hai chân Mộc Lăng đã được bao bọc bởi thuộc tính phong màu xanh nhạt, mũi kiếm khẽ động, giũ ra mấy đóa kiếm hoa tươi sáng, sau khi ly thể kiếm hoa đột nhiên không ngừng phóng đại!

- Phanh phanh!

Quang mang lấp lánh, kiếm quang lạnh buốt thấu xương, thuộc tính phong tung trào tràn ngập không trung, phóng ra một cỗ khí tức hết sức khủng bố!

Trên chiến đài, chỉ thấy cả người Mộc Lăng trong quang mang khẽ rung lên, thân ảnh phiêu dật đột nhiên tan biến, thuộc tính phong mang theo liền một chuỗi tàn ảnh lao thẳng tới Lục Hâm, đợi lúc nhìn rõ thì đã xuất hiện cách Lục Hâm năm mét.

- Tốc độ nhanh thật!

Đan Như Huyên nhìn lên chiến đài, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc.

- Nguyên Hoàng cảnh thất trọng giao đấu với Nguyên Hoàng bát trọng, nếu là tốc độ không có ưu thế, vậy e rằng rất khó! Mộc Lăng gắng lên!

Tô Dật sâu kín nói.

Lập tức, Mộc Nhân Kiệt cũng nhíu mày, trước mắt Lục Hâm tuy mấy lần khiêu khích, nhưng thực lực hắn quả đúng không thể khinh thường.

Nghe lời này của Ôn Uyên, Mộc Nhân Kiệt và Đan Như Huyên cùng đồng thời nhìn sang, Mộc Nhân Kiệt ánh mắt phức tạp, thấp giọng dò hỏi:

- Ôn Uyên, ngươi cảm thấy phần thắng của Mộc Lăng có lớn không?

Tô Dật hít sâu một hơi, chăm chú nhìn lên hai người giao chiến trên đài.

Lúc này ba chiêu đã qua, Mộc Lăng chỉ còn cách Lục Hâm chưa đầy hai mét.

- Chiến thắng tuyệt đối là điều không thể, đến hiện tại Lục Hâm vẫn chưa dùng đến toàn lực, nếu dựa theo quy định ba mươi nhịp thở, Mộc Lăng có một nửa cơ hội chiến thắng!

Tô Dật thở dài nói.

- Thực lực tên kia quả thực mạnh mẽ, nhưng ngay cả Mộc Lăng tỷ muốn gượng được qua ba mươi nhịp thở cũng khó khăn vậy ư?

Ánh mắt Đan Như Huyên có chút trầm trọng.

Tô Dật chậm rãi hất cằm lên, ngữ khí thoáng trở nên nghiêm túc, nói:

- Mộc Lăng chính đang nổi nóng, sử ra toàn là sát chiêu võ kỹ, nguyên khí tiêu hao quá lớn, hơn nữa đối diện lại vẫn một mực né tránh, rõ ràng tốc độ Lục Hâm càng hơn một bậc, lại cứ muốn đi tiêu hao nguyên khí Mộc Lăng.

Tức thì, ánh mắt ba người lần nữa rơi trên thân Mộc Lăng và Lục Hâm.

- Rốt cục đã tiếp cận được gần Lục Hâm!

Ánh mắt Tư Đồ Mộc cũng theo đó sáng lên, nhìn đăm đăm Mộc Lăng, toàn thân bất giác cứng ngắc lại.

- Ầm!

Trên đài, khi Mộc Lăng rốt cục tới gần được người Lục Hâm, Lục Hâm không khỏi thoáng biến sắc, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, trước rút ra một thanh đoản đao màu xanh nhạt, đoản đao như vầng trăng.

Lưỡi đao lạnh buốt thấu xương vẫy động trước mặt, như có linh tính bảo hộ trước người Lục Hâm, hai đạo đao phong xoay tròn tới lui, xung kích với Mộc Lăng.

- Đã qua ba chiêu! Để xem ngươi còn có chiêu số gì!

Mộc Lăng không dừng bước, thực lực Nguyên Hoàng cảnh thất trọng lần nữa ầm vang phóng thích ra, một đạo sóng kiếm thật dài tóe xạ, ẩn ẩn có tiếng xé gió vang động không trung, bạo kích nhắm thẳng đến trước người Lục Hâm!

- Kiếm Phân Ngân Nguyệt! Phá!

Mộc Lăng hét lớn!

Tiếng quát vừa ra, sóng kiếm khổng lồ cuộn lên mấy trăm đạo gợn sóng không gian, khí tức hung hãn nương theo hàn khí rét lạnh cuồn cuộn xung tới, trực tiếp chấn rung trọn cả Âm Dương Vô Cực đài!

Nơi xa, Lục Hâm hơi khép mắt, nét mặt nghiêm nghị, thủ ấn cấp tốc ngưng kết, tức thì hai thanh đao quang màu trắng bạc phi tốc kết hợp lại, che ở trước người.

- Vụt!

Hai đoàn ngân quang màu trắng tựa như một bức tường ánh sáng, ngăn cản sóng kiếm khủng bố đâm thẳng đến, xung kích giống như tạc đạn nổ tung, trực tiếp chấn văng sóng kiếm lên trời cao!

- Ầm!

Đột nhiên, một tiếng vang rền, quang mang màu trắng bạc vỡ vụn, hơi nước tan tành tràn ra trên đài cao. Ở trung ương chiến đài, Mộc Lăng cẩn thận tuần thị bốn phía, hai mắt trong vắt, miệng không ngừng thở dốc.

- Còn lại hai mươi nhịp thở!

Tiếng nói to rõ của Tần Nhữ vang vọng bên tai.

- Gia hỏa này! Làm trò quỷ gì!

Thời gian càng lúc càng ít, sắt mặt Đan Như Huyên hơi tái đi, quét mắt nhìn một mảnh tuyết trắng trên đài, nghi hoặc không hiểu.

- Gia hỏa này ngay cả vũ khí đều là nguyên khí thuộc tính thủy hóa thành, vừa rồi một kích của Mộc Lăng vừa khéo sáng tạo hoàn cảnh tràn đầy hơi nước cho Lục Hâm! Khó!

Mộc Nhân Kiệt thấp giọng than thở, khẽ lắc đầu.

Tô Dật cũng giơ lên tay, linh thức toàn diện mở ra, theo dõi tung tích Lục Hâm trong hơi nước, năng lượng linh hồn có thể so với Nguyên Vực cảnh nhanh chóng bắt giữ được thân ảnh trong sương trắng.

- Không hổ là người Vân gia, trình độ khống chế đối với thuộc tính nguyên khí không phải thế lực bình thường có thể so được!

Xích Phi Hồng cũng nhìn chằm chằm trên đài, thoáng chốc liền nhìn ra manh mối.

- Lợi dụng nhân tố hoàn cảnh, chế tạo năng lực tiếp cận kết giới không gian, đề cao ưu thế bản thân, là một ý tưởng rất thông minh!

Tô Dật vuốt cằm, khóe miệng nhếch lên ý cười, thấp giọng nói:

- Đáng tiếc, nếu gặp phải ta, hắn chỉ có con đường chết!

Trên đài, bởi vì vừa nãy sử dụng quá nhiều nguyên khí, lúc này Mộc Lăng đã có phần kiệt sức.

Cảnh giác đảo mắt một vòng, trong thủy khí màu trắng sữa, sương mù giăng ngập lối, nào thấy được bóng dáng Lục Hâm.

- Cút ra đây cho ta! Giấu đầu lộ đuôi!

Hết cách, trường kiếm trong tay Mộc Lăng lần nữa phun ra một đạo kiếm quang, khí lưu nóng bỏng bổ ra sương mù trước người, nhưng hơi nước xung quanh lại vẫn lần nữa tụ tập lại.

- Vô dụng thôi, tiểu mỹ nữ! Nơi này đã là thế giới của ta, muốn đi nào có dễ dàng như vậy!

Trong hơi nước truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Lục Hâm, tựa như quạ đen rít gào, cực kì khó nghe.

Lập tức, Mộc Lăng nhíu mày, trước người dần dần tuôn hiện ra một đạo áo giáp nguyên khí, mày nguyệt nhướng lên, nói:

- Thời gian còn mười lăm nhịp thở! Ngươi còn không tấn công, vậy liền thua!

- Ngươi thật tưởng rằng mình có thể thắng? Đúng là quá ngây thơ!

- Lục Hâm không vội vã, vừa mới vừa dứt, từ tứ phương bốn đạo thủy tiễn màu trắng cấp tốc kích xạ tới!

- Phanh phanh!

Thấy rõ ràng thủy tiễn, Mộc Lăng lần nữa giơ kiếm lên, bắn ra bốn đạo nguyên khí lần lượt hướng về phía thủy tiễn bạo oanh mà đi, lực trùng kích cực mạnh chấn ra từng đạo gợn sóng không gian!

Nhưng lúc này, Mộc Lăng lại cảm thấy mình như sa vào trong một túi khí màu trắng, làm sao cũng nhảy không ra!