Chương 2118
Vừa thi triển xong bốn kiếm, một tiếng hổ báo rít gào cực mãnh liệt từ dưới đất truyền ra!
- Ngao rống!
Ánh mắt Mộc Lăng trầm xuống, một con báo màu trắng do hơi nước tạo thành gầm gào chộp tới từ dưới chân Mộc Lăng, hai tay báo cực lớn chụp thẳng đến Mộc Lăng, chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm Mộc Lăng bị đánh bay ra xa.
- Oanh!
Một chưởng rơi xuống, lại tiếp một chưởng, công kích ầm vang bạo oanh trên người Mộc Lăng, tức thì Mộc Lăng như một chiếc khí cầu bị quăng ném lên trời!
- Đáng ghét!
Mộc Lăng bị trúng một kích chính diện, yết hầu truyền đến vị máu tanh ngòn ngọt, thân ở giữa trời sắc mặt nàng kịch biến, đang định vận chuyển nguyên khí, chợt từ bốn phương tám hướng có năm sáu con báo do hơi nước tạo thành đồng thời hướng thẳng về phía Mộc Lăng!
- Phanh phanh phanh!
Liên tục mấy tiếng nổ tung khủng bố vang vọng khắp không gian, tiếng báo rống hung hãn tùy theo bọt nước không ngừng bành trướng, cuối cùng hội tụ thành một tiếng nổ cực mạnh!
- Ầm ầm!
Trên đài cao, chúng nhân chỉ nhìn thấy Mộc Lăng bị khí cầu bị người tùy ý vứt lên, công kích tới lui, quăng ném tứ tung!
Cuối cùng khi bóng khí nổ bung, áo giáp nguyên khí trên người Mộc Lăng cũng theo đó vỡ vụn thành vô vàn điểm sáng rợp trời!
Trùng trùng ngã xuống đất, Mộc Lăng đã gần như hôn mê, cùng lúc đó, thanh âm cao vút của Tần Nhữ truyền đến:
- Thời gian ba mươi nhịp thở vừa hết!
Chứng kiến cảnh tượng này, đám người Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo đều sắc mặt âm trầm, nhìn Lục Hâm chậm rãi đi ra từ trong hơi nước lạnh buốt, không nói một lời.
- Đáng ghét, gia hỏa này tính chuẩn thời gian, đến khắc cuối cùng mới đánh bại Mộc Lăng tỷ! Quá khi dễ người!
Đan Như Huyên không khỏi lần nữa khóc ra tiếng, vừa tức vừa giận.
Cạnh đó, một đạo hắc ảnh vút lên, chính là Vô Cực giáo Mộc Nhân Kiệt, hắn tựa như một đạo thiểm điện hạ xuống đài cao, ôm lấy Mộc Lăng.
- Ôn Uyên! Tiếp lấy!
Mộc Lăng được Mộc Nhân Kiệt khẽ đưa xuống, Tô Dật khoát tay đón lấy nàng.
Lúc này, Mộc Lăng sắc mặt tái nhợt, Tô Dật khẽ đáp tay lên mạch đập Mộc Lăng, trong mắt tuôn ra một đoàn nộ hoả.
- Nguyên khí hao hết, nội thương cực nặng!
Đan Như Huyên cũng nâng lấy tay Mộc Lăng, miệng thốt lên.
Tức thì, hai người căm hận nhìn lên Lục Hâm trên đài, trong tay Mộc Nhân Kiệt đã cầm lấy một thanh chiến kích màu đen, chiến kích không ngừng rung động, tiếng rung chấn cho màng nhĩ chúng nhân đau nhức.
Mộc Nhân Kiệt lắc đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng cuồn cuộn ra một cỗ sát ý nồng đậm, gằn giọng nói:
- Ngươi làm thế là đang vũ nhục sư môn của chính ngươi! Ngươi đang bại hoại thanh danh sư môn!
- Cái gì?
Lục Hâm cau mày, nhưng rất nhanh liền có thể cảm giác được kình phong bạo oanh mà đến từ phía Mộc Nhân Kiệt!
- Năng lượng thuộc tính phong rất mạnh, tựa hồ còn đi kèm thuộc tính lôi!
Tô Dật kinh ngạc nhìn Mộc Nhân Kiệt bạo oanh mà tới.
So với Mộc Nhân Kiệt, tốc độ Mộc Lăng quả thực kém xa, chỉ chớp mắt, Mộc Nhân Kiệt đã tiếp cận đến trước người Lục Hâm.
- Nhìn chân hắn xem! Ủng Thần Điện Truy Tinh! Có trợ lực cực lớn với người mang thuộc tính phong! Tốc độ tiểu tử này, cả ta đều hâm mộ!
Xích Phi Hồng thấp giọng nói.
Trên đài, Lục Hâm rốt cục thu lại thái độ thờ ơ, chân mày trầm xuống, thân ảnh lắc lư, bạo rút ra sau!
- Ngươi phải trả giá cho những gì vừa làm!
Mộc Nhân Kiệt rống to một tiếng, chiến kích trong tay tựa như điện xà, nháy mắt đâm ra mười tám đạo thiểm điện quang mang, xung kích đến trước người Lục Hâm.
- Xuy xuy!
Mười tám đạo điện xà kim quang lượn lờ, giống như thực chất, tức thì đốt cháy toàn bộ không gian trước người Lục Hâm, lao nhanh mà tới, tiếng gió rít gào, thế công càng thêm phần lăng lệ!
- Xoẹt!
Quang xà gào thét, vọt tới trước mặt Lục Hâm, sau đó hội tụ thành một đạo điện xà càng thêm khổng lồ, như là cự thú viễn cổ mở rộng miệng như chậu máu, tưởng chừng muốn nuốt trọn hết thảy thế gian!
- Ngao rống!
Từ trong mắt điện xà bắn ra hai đạo quang mang, lập tức phá tan hết mọi đường lui của Lục Hâm, trên Âm Dương Vô Cực đài, kình khí hung mãnh khiến người run mật tâm kinh!
Sắc mặt Mộc Nhân Kiệt trầm xuống, trong quang mang hắn tựa như chiến thần, áo bào sau lưng tung bay phần phật, cao giọng nói:
- Âm Dương Lôi Quang! Giết!
Đột nhiên, tất cả mọi người cảm giác được như tận thế sắp giáng lâm, uy áp linh hồn khủng bố tràn ra phô thiên cái địa!
- Tư Đồ giáo chủ, ngươi dạy ra được đồ đệ tốt thật đấy! Thánh khí Vô Cực giáo đều truyền cho hắn!
Đan Hồng Công sắc mặt run lên, cũng bị thế công trước mắt làm cho chấn kinh.
Nhưng ở phía bên kia, Đan Hồng Công cũng chú ý thấy thần sắc Lục Đề tựa hồ không có chút biến hóa nào, tức thì, trong lòng lại lần nữa trầm xuống!
Xà ảnh to lớn phá không mà đi, kéo xé vết nứt không gian đen nhánh, trên đài cao, quang mang thâm thúy khủng bố tựa như thiên thạch rơi đến chỗ Lục Hâm!
Thoáng chốc, lực xung kích cường đại chấn cho không gian trên đài cao vỡ thành từng khúc, trong gợn sóng không gian vỡ vụn, từng hồi năng lượng điện quang càn quét ra!
- Ầm!
Trên đài cao, Mộc Nhân Kiệt lần nữa hiển lộ thân hình, nhưng trong không gian tiêu tán lại không thấy thân ảnh Lục Hâm, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng thở dốc nặng nề.
- Ngươi đáng để ta nghiêm túc!
Lục Hâm quanh thân ướt đẫm, khóe miệng mang theo nụ cười tà, trong mắt bắn ra một đạo tinh mang.
- Cái gì!
Chúng nhân dưới đài đều ngốc trệ, một kích vừa rồi vậy mà không đánh trúng Lục Hâm?
- Thủy phân thân! Thủ đoạn thật lợi hại!
Nét mặt Mộc Nhân Kiệt đầy vẻ ngưng trọng, vừa rồi ngay lúc mình tung ra một kích toàn lực, Lục Hâm đã kịp thời sử dụng thủy phân thân, giúp bản thân ngăn được một kích kinh thiên kia.
- Nguyên Hoàng cảnh mà đã có thể tụ tập phân thân nguyên khí thủy chân thực vậy ư?!
Tư Đồ Mộc và Đan Hồng Công cũng nhận ra chiêu số Lục Hâm sử dụng, tức thì không khỏi nhíu mày.
Một tiếng vỗ tay vang giòn truyền đến, dưới chân Lục Hâm tràn ra một đạo nguyên khí thuộc tính thủy, tựa như chớp giật, khoảnh khắc liền đã xuất hiện trước mặt Mộc Nhân Kiệt.
- Còn hai mươi nhịp thở!
Tần Nhữ lần nữa thông báo thời gian còn lại!
- Mười nhịp thở là đủ giải quyết ngươi!
Lục Hâm cười lạnh, trong mắt tràn đầy hàn ý, hai thanh đoản đao như thực chất trong tay hóa thành đao mang đâm xuyên tới!
- Ông!
Cũng khoảnh khắc đó, ánh mắt Mộc Nhân Kiệt khẽ chớp động, lại không tránh né, thân thể hơi uốn éo, chiến kích màu đen ngăn ở trước người, chiến giáp màu tuyết trắng hiện ra, cắn răng đâm hướng Lục Hâm!
- Hắn chuẩn bị trực tiếp tiến công ư?!
Dưới đài, đám trưởng lão Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo đều không giấu được kinh ngạc.
Không ai nghĩ tới, chứng kiến Đan Như Huyên và Mộc Lăng bị đánh bại, đến ngay cả một kích kinh thiên đều bị ngăn trở, thế mà Mộc Nhân Kiệt vẫn chọn cách cường công.
Lục Hâm hai tay quét ngang, đao mang trắng tựa như bánh xe xoay tròn cuồn cuộn oanh kích tới, hơi nước mênh mông lần nữa bao bọc lấy Mộc Nhân Kiệt, hai đạo đao phong lấy góc độ cực kỳ quỷ dị công kích dưới sườn Mộc Nhân Kiệt!