← Quay lại trang sách

Chương 2119

Lập tức, Mộc Nhân Kiệt tung mình lăng không vạch qua, chiến kích dài năm thước múa thành một đạo gió lốc, thân hình vút lên, lưu quang màu đen trong tay đâm thẳng tới!

- Tiểu tử được lắm! Không ngờ lại dùng năng lượng thuộc tính phong gạt ra hơi nước! Cố ý chờ Lục Hâm đến bên cạnh mới bất ngờ dùng thuộc tính lôi bạo oanh!

Nháy mắt liền nhìn ra ý tưởng của Mộc Nhân Kiệt, Tô Dật thấp giọng tán thán.

Cùng lúc đó, trong vô hình Lục Hâm cũng đã cảm giác được hàn ý tuôn ra từ tận đáy lòng, nhưng giờ rút lui thì đã không kịp nữa rồi.

Dưới đài, từng đạo ánh mắt kinh ngạc ngước nhìn lên, ai nấy đều dõi mắt quan sát xem chiêu này của Mộc Nhân Kiệt liệu có thành công hay không!

Đao mang bằng hơi nước bị thuộc tính phong của Mộc Nhân Kiệt ầm vang thổi tan, khi Lục Hâm kịp có phản ứng thì đã quá muộn, vội bối rối bố trí ra một đạo hơi nước trước mặt, trơ mắt nhìn tiếng sấm chấn nhiếp thiên địa vang rền cả một góc trời!

Cự mãnh lôi đình màu đen trong tay Mộc Nhân Kiệt lần nữa tuôn ra, lực xung kích cuồn cuộn khiến chúng nhân tại trường đều bất giác run rẩy!

Điện quang như nộ long nháy mắt liền xung kích lên vai Lục Hâm, tức thì khiến Lục Hâm trùng trùng nện xuống, mất đi trọng tâm, Lục Hâm không ngừng lảo đảo xoay vòng rồi loạng choạng rơi xuống đất!

Lúc này, vai Lục Hâm thấm đẫm máu tươi, đau đớn đến độ khóe miệng khe khẽ run lên.

Phía đối diện, Mộc Nhân Kiệt cũng bị bắn ngược rơi xuống đất, không ngừng giật lui ra sau, mỗi lui một bước, Âm Dương Vô Cực đài dưới chân lại rung động một lần!

Liên tục hai lần sử dụng sát chiêu khiến sắc mặt Mộc Nhân Kiệt thoáng phần trắng bệch.

Vịn lấy chiến kích, khóe miệng chảy ra một tia tơ máu, có thể thấy được cường lực sử dụng chiêu số vừa rồi, với hắn mà nói cũng là một loại tổn thương!

- Còn lại mười nhip thở!

Tần Nhữ lại tiếp tục thông báo thời gian.

Lúc này, Lục Hâm rõ ràng có chút hoảng hốt, quanh thân lượn lờ hơi nước màu trắng xen lẫn màu đỏ của máu, lưỡi đao trắng đỏ trong tay lăng lệ dị thường.

Chớp mắt, thân hình Lục Hâm lại lần nữa vút lên không trung, nhắm thẳng về phía Mộc Nhân Kiệt!

- Hai người này mạnh thật!

Dưới đài, chúng cường giả chứng kiến màn đối đầu kinh thiên động địa của hai thanh niên Nguyên Hoàng cảnh thất bát trọng, ai nấy đều kinh thán không thôi.

Đặc biệt là Mộc Nhân Kiệt, thực lực và tuổi tác như vậy, nếu lại qua mấy năm, được tới Vân gia rèn luyện một phen, Vô Cực giáo nhất định sẽ càng tiến thêm một tầng!

Lau sạch vết máu nơi khóe miệng, trong mắt Mộc Nhân Kiệt lần nữa tóe bắn ra tinh quang, khí thế cường hãn tuôn hiện trên người, cũng lao thẳng lên không!

- Ầm ầm!

Đột nhiên chợt thấy, trong không gian, nguyên khí phô thiên cái địa bạo tuôn mà ra, thủy, lôi, phong giao thoa oanh kích khiến năng lượng thiên địa chung quanh đều bị khuấy động.

Không đến năm nhịp thở, hai người đã giao chiến mấy chục hiệp, chúng cường giả tại trường đều không khỏi chấn kinh.

Thế công của hai người trước mắt đều hết sức tấn mãnh, nếu không phải có Âm Dương Vô Cực đài, sợ rằng trọn cả gian Võ Đạo sảnh sớm đã bị oanh thành mảnh vụn!

- Ầm!

- Đã hết ba mươi nhịp thở!

Tần Nhữ cao giọng thông báo.

Nhưng trên trời, năng lượng phong bạo khủng bố vẫn đang tiếp diễn, tứ ngược xung quanh, hai thân ảnh kia đã dần mơ hồ không rõ.

Năng lượng quang mang cuốn thốc ra ngoài biến toàn bộ mành che Võ Đạo sảnh thành bụi phấn, đợi khuếch tán đến phạm vi nhất định mới dần tan biến!

Bất giác, toàn bộ cường giả Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo đều đứng dậy, hô to với trên đài:

- Hết giờ rồi!

- Lục Đề đại nhân, hết giờ rồi, xin lập tức dừng tay!

Tư Đồ Mộc gấp gáp nói, Mộc Lăng đã thụ thương, Mộc Nhân Kiệt phải vất vả lắm mới gặng gượng được qua ba mươi nhịp thở, quyết không thể cầm cự thêm nữa.

Đan Như Huyên bước nhanh đi đến trước mặt Đan Hồng Công, Đan Hồng Công cũng lên tiếng nhắc nhở Lục Đề:

- Chẳng lẽ lần này Vân gia đến là để đánh người, chứ không phải chọn người?

- Lục Hâm! Hết giờ rồi! Đừng đánh nữa!

Sắc mặt Lục Đề tức thì trầm xuống, cao giọng hô.

- Gia gia, đi lên bắt hắn xuống!

Đan Như Huyên cau mày, nói.

Mắt nhìn lên đài cao, Lục Hâm và Mộc Nhân Kiệt vẫn đang kịch chiến say sưa, ai cũng không chịu thu tay, Đan Hồng Công không khỏi có chút do dự.

Đám thanh niên đọ sức, nếu mình hoặc Tư Đồ Mộc ra tay, như vậy chẳng phải mất mặt?

- Loại nói không giữ lời, nên lăn đi xuống!

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Tô Dật.

Dưới ánh nhìn chấn kinh của chúng nhân, Tô Dật tựa như một đạo hỏa diễm đỏ rực, nháy mắt liền xông vào trong chiến cuộc.

Bằng mắt thường có thể thấy, trong khí tức mênh mông cuồn cuộn, khí tức Tô Dật ầm vang bộc phát, một cỗ năng lượng linh hồn hung hãn xung kích vào trong đầu hai người kia.

Thoáng thấy Tô Dật đột nhiên xuất hiện, cảm giác được một cỗ uy thế to lớn cường hành rơi vào trong lòng, giờ khắc này, Mộc Nhân Kiệt lập tức dừng lại mọi sát chiêu!

Mộc Nhân Kiệt đứng ngây người giữa không trung, hắn cảm giác được khí tức Tô Dật khủng bố cỡ nào, đó là cảnh giới khác biệt hẳn với mình.

Chỉ trong nháy mắt, Tô Dật liền ngăn lại trận chiến giữa Lục Hâm và Mộc Nhân Kiệt, Tô Dật thấp giọng nói:

- Hết giờ rồi, chuyện tiếp sau cứ giao cho ta! Đừng dây dưa với hắn nữa! Xuống dưới điều tức đi!

Mộc Nhân Kiệt sớm đã khí tức uể oải, ánh mắt kinh hãi nhìn “Ôn Uyên, tức thì khẽ gật đầu.

- Muốn đi, không dễ dàng vậy đâu!

Lục Hâm tròng mắt đỏ ngầu, lập tức giơ lên đao mang trong tay, một đao bổ xuống, tựa như muốn chém cả bầu trời thành hai khúc!

- Không thể!

Chúng nhân tại trường đều hít sâu một hơi khí lạnh, chó cùng rứt giậu, Lục Hâm không ngờ lại đánh lén!

Nhìn lên trên không, một đạo sóng khí cường hãn phóng tới Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt, công kích hung bạo khiến toàn bộ đài cao theo đó lay động kịch liệt.

Nhưng một giây tiếp sau, không biết là ai kêu to một tiếng, theo đó từng đạo tiếng kinh thán vang đến, mắt chúng nhân tại trường ai nấy đều trợn tròn!

Chỉ thấy Tô Dật lôi kéo Mộc Nhân Kiệt cứ thế lao vút giữa không trung, băng tinh xẹt qua, tàn ảnh lóe lên rồi biến mất không thấy đâu!

- Ầm!

Đợi khi chúng nhân vừa chớp mắt, đã thấy Mộc Nhân Kiệt bị Tô Dật ném xuống dưới đài.

Vừa rớt đất, Mộc Nhân Kiệt thần sắc thoáng ngốc trệ, ngơ ngác nói:

- Mạnh quá! Hắn thật sự là người Ngự Thiên cung ư?

- Không hay!

Nhìn lên đài cao, Lục Đề tức thì biến sắc, giữa không trung, mất đi nguyên khí thuộc tính thủy làm chỗ dựa, Lục Hâm chẳng khác gì phơi mình cho đối thủ công kích.

Lập tức, Đan Hồng Công và Tư Đồ Mộc đứng ra ngăn trước người Lục Đề, đám trưởng lão còn lại cũng ngăn lấy Lục Dịch, Tư Đồ Mộc cười hắc hắc nói:

- Lục Đề đại nhân! Thi tuyển của đám vãn bối, ngài đừng can dự thì hơn! Âm Dương Vô Cực đài có bố trí bảo hộ, sẽ không xảy ra chuyện đâu!

Nghe vậy, ánh mắt Lục Đề thoáng dịu đi một chút, nhìn sang Lục Dịch ở bên cạnh, lại nói:

- Nhưng mà, vòng thứ ba đã kết thúc!

- Đúng là kết thúc, nhưng hai người bọn hắn tự giải quyết với nhau, chúng ta càng không nên xen vào, đúng chứ?

Đan Hồng Công thuận theo ý Lục Đề, đáp nói.

Theo đó, ánh mắt mọi người lại hướng về đài cao, Lục Hâm nguyên khí uể oải, như khí cầu bị ném bỏ, bị Tô Dật liên tục tung mấy đá!

- Bạo Ảnh Toái Cửu U!

Tô Dật hét lớn một tiếng, không dùng tới nguyên khí, chỉ bằng nhục thân trực tiếp nện lên người Lục Hâm.