← Quay lại trang sách

Chương 2120

Phanh phanh!

Tô Dật thi triển Phù Dao Bách Biến Bộ đến cực hạn, thân ảnh như điện, chớp mắt liền tung ra công kích khủng bố.

Trên không trung, tiếng máu thịt va đập vang lên không ngừng, tựa như sóng biển gầm gào, cường hành đụng nát toàn bộ gợn sóng không gian xung quanh.

Toàn bộ cường giả tại trường đều bị thế công hoa mắt rối loạn này làm cho sững sờ, Mộc Nhân Kiệt, Đan Như Huyên, thậm chí là Mộc Lăng đều ngây dại, hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn lên trời không thốt được tiếng nào.

Chứng kiến cước ảnh hư ảo rợp trời ầm ầm đạp lên người Lục Hâm, Lục Dịch đứng quan chiến dưới đài sớm đã trợn mắt há mồm.

Tên Ôn Uyên này rốt cục là thần thánh phương nào!

Chỉ bằng thân pháp cường hãn vừa rồi và cước pháp quỷ dị lúc này, nếu Ôn Uyên xung trận ngay từ lượt đầu tiên, đâu chỉ là ba mươi nhịp thở, có là ba trăm nhịp thở cũng đừng nghĩ phân ra thắng bại!

Tên Ôn Uyên này rốt cuộc là ai?

Đầu bên kia, Lục Đề không chút nào bị cảnh tượng bạo oanh trên đài ảnh hưởng, chỉ thoáng khẽ cau mày, ánh mắt ngưng trọng quét nhìn đám đông phía sau.

Đảo mắt một lượt, Lục Đề biết nếu không còn ai tới nữa, thi đấu tuyển chọn tiếp theo liền chỉ còn mỗi mình Ôn Uyên.

- Người còn chưa tới kia sẽ là ai?

Lục Đề cúi đầu vuốt vuốt cằm, căn bản không lo lắng cho an nguy của Lục Hâm.

- Đại nhân, Lục Hâm thiếu gia cứ vậy bị tên Ôn Uyên kia điên cuồng đánh đập, không vấn đề gì chứ?

Không biết lúc nào Tần Nhữ đã tiến sát lại, sắc mặt trầm như nước, hỏi.

Lúc này Lục Đề mới chậm rãi nhướn mày, trông hướng trời cao, đè thấp thanh âm nói:

- Hai gia hỏa này ngày thường ngang ngược càn rỡ quen rồi, cũng nên ăn chút đau khổ! Nếu cứ để chúng cứ tiếp tục gây chuyện như vậy, cuộc tuyển chọn lần này chẳng phải thành nháo kịch! Làm vậy đối với chúng cũng có lợi!

Cùng lúc đó, trên đài cao tiếng ầm ầm lại lần nữa vang lên, năng lượng cường đại cuốn thốc mà qua.

Huyễn ảnh dần tiêu tán, ngay trước mắt bao người, Lục Hâm tựa như chim nhỏ gãy cánh, trùng trùng ngã xuống đất!

- Ầm!

Một tiếng ầm vang trầm đục, Lục Hâm ngã xuống đất, trên thân chi chít vết thương, máu tươi tuôn ra như suối.

Lục Hâm thở dốc như trâu, trong người đã không còn chút nguyên khí nào, không thể làm gì được, chỉ còn biết ngồi bệt dưới đất, ôm lấy vết thương, ánh mắt đỏ ngầu trừng nhìn Ôn Uyên đang chậm rãi hạ xuống!

Toàn trường chỉ có Lục Đề biết, vừa rồi nhiều đạp như vậy rơi lên người.

Song đối phương căn bản không vận dụng lực lượng nguyên khí, mỗi một đạp tuy mang đến đau đớn buốt cả tim gan, nhìn như rất khó chịu, thật ra lại không dao động đến căn cơ tu vi.

Ở trong mắt người ngoài, hắn bị đạp thảm thương không khác gì con chó, nhưng chỉ cần cho thời gian khôi phục, chẳng mấy chốc liền có thể sinh long hoạt hổ.

- Đáng ghét, tiểu tử này đang vũ nhục ta!

Sờ lấy từng dấu chân thâm đen trên mặt, trong mắt Lục Hâm tràn ra lửa giận ngút trời, nghiến răng ken két, cả người nhìn như một con Man Thú gấp đến độ phát cuồng.

Chứng kiến phản ứng từ Lục Hâm, Tô Dật hai tay ôm ngực, thở nhẹ một hơi, sâu trong mắt chớp qua một tia giảo hoạt.

Sau đó, Tô Dật nhẹ nhàng thả xuống một câu, nét mặt lãnh đạm, không chút lưu tình:

- Nhìn đủ chưa? Nếu còn chưa đủ, có thể đánh tiếp!

- Ngươi!

Lục Hâm giãy dụa đứng dậy, nhưng bởi vì thương thế mới rồi, chưa đứng hẳn dậy đã loạng choạng ngã xuống, thân thể hư nhược không ngừng run rẩy.

Thấy Lục Hâm không còn chút sức nào để đánh trả, Tô Dật cười lạnh nói:

- Mấy đạp vừa rồi thuần túy chỉ là lợi tức! Nhục nhã Ngự Thiên cung và Vô Cực giáo phải gánh chịu ta sẽ trả lại gấp bội cho ngươi! Chẳng qua trên đài không giết được ngươi, thật sự đáng tiếc!

- Muốn giết ta, chỉ bằng ngươi?

Lục Hâm cười thảm một tiếng, ngữ khí âm ngoan.

Lúc này, Lục Dịch cũng nhảy lên chiến đài, đỡ Lục Hâm dậy, trừng mắt nhìn Tô Dật, phảng phất đang tuyên cáo, trước nay chỉ có Vân gia khi dễ người khác, nơi đó đến lượt có người khi dễ Vân gia!

Thản nhiên đối diện với hai người, Tô Dật vươn tay ra dấu, cười không nói.

Như đang khiêu khích đối phương, không phục thì đánh tiếp!

- Tiểu tử, ngươi dám vũ nhục Vân gia! Cũng không nhìn xem phía sau ông đây là ai!

Lục Dịch ánh mắt oán độc, nói rồi đỡ lấy Lục Hâm, bắt đầu truyền nguyên khí trị liệu.

Thờ ơ phất phất tay, Tô Dật nhìn xuống Lục Đề đại nhân dưới đài, khóe miệng hơi nhếch lên, cao giọng nói:

- Chỉ bằng hai tên a miêu a cẩu các ngươi cũng nghĩ đại biểu cho Vân gia! Còn nữa, ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng có xem thường Ngự Thiên cung!

Dứt lời, Tô Dật xoay lưng nhảy xuống chiến đài, bước đến chỗ Mộc Lăng và Đan Như Huyên, chợt nghe Lục Dịch ở sau lưng quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi muốn chạy?! Ta đánh với ngươi!

Tô Dật cúi đầu quan tâm thương thế của Mộc Lăng và Đan Như Huyên, làm như không nghe thấy, nhẹ giọng nói:

- Ngươi tranh thủ thời gian giúp huynh đệ ngươi chữa thương đi, đừng có nói nhảm!

Tức thì, hai người đều chết đứng, gia hỏa này lại để mình nhanh chữa thương?

Rất nhanh, lời sau đó của Tô Dật lập tức khiến sắc mặt cả hai nghẹn thành màu gan heo, ánh mắt âm trầm tưởng như muốn trực tiếp xé nát Tô Dật.

- Cho các ngươi một canh giờ chữa thương, đủ chứ? Nếu chỉ lên mỗi một người, quá không có tính khiêu chiến! Các ngươi đánh không lại ta!

Tô Dật lắc đầu, bình thản nói.

Tiếng nói vừa dứt, không riêng gì Lục Hâm và Lục Dịch, ngay cả chúng nhân tại trường đều tưởng rằng mình nghe lầm.

Thiếu niên này muốn lấy một địch hai?

Vừa rồi tách Lục Hâm và Mộc Nhân Kiệt ra, quả thực hết sức đặc sắc!

Nhưng mà, một người muốn đồng thời khiêu chiến hai cường giả Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, thiếu niên này rốt cục có lai lịch gì?

- Đan Hồng Công, Ôn Uyên xác định muốn khiêu chiến cùng lúc với hai người ư?

Lục Đề đánh giá thanh niên trước mắt, ngữ điệu thần thái đều không có vẻ gì là hạng người xốc nổi cả.

Tức thì, lực lượng linh hồn từ mi tâm bay ra, chuẩn bị thăm dò hư thực Tô Dật.

Bên cạnh một đạo ánh mắt mang đầy hàn ý bắn đến, cảm giác linh hồn rung động khiến thâm tâm Lục Đề bất chợt run lên.

- Đừng dò xét tu vi của ta, Lục Đề đại nhân, lần này đến đây là để tuyển chọn hay dò xét, chính ngươi rõ ràng! Đừng làm chuyện nguy hiểm!

Vừa nói Tô Dật vừa đi tới bên người Đan Hồng Công.

- Đây là tự nhiên, Ôn Uyên là cao đồ của ta, chẳng phải hai vị đại nhân nói Ngự Thiên cung không người ư?! Lấy một địch hai cũng không phải là điều không thể!

Ngữ khí Đan Hồng Công cũng không chút khách khí, ánh mắt quét nhìn hai kẻ kiệt ngạo bất thuần trên đài.

Lời Đan Hồng Công tức thì dẫn lên chú ý của chúng nhân, ánh mắt toàn bộ cường giả tại trường đều tập trung lại hết trên mặt Tô Dật.

Trong lòng Tô Dật lại đang mắng to, lão gia hỏa này đúng là biết thiếp vàng lên mặt! Lại dám nói mình là cao đồ của hắn!

Chẳng qua cũng được, lúc ở Ngự Thiên hồn trại đánh hắn một tát đau điếng, lúc này giúp hắn ra danh, cũng là cho Tiêu Mạn lão bà tăng chút thể diện, giao dịch này có lời!

- Lục Hâm Lục Dịch, nếu đã vậy, các ngươi tranh thủ thời gian chữa thương đi!

Lục Đề vung tay lên, không khuyên gì nữa.

- Hừ!

Lục Hâm Lục Dịch không dám phân thần, lần này tính là ăn lỗ lớn, trong lúc chữa thương, thỉnh thoảng lại quét mắt đầy sát ý liếc nhìn Tô Dật.

Một canh giờ sau đó, người tại trường đều lặng yên chờ đợi, chỉ có Tô Dật và Lục Đề là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía cổng.