Chương 2121
Ánh mắt hai người chợt có giao hội, rất nhanh lại tách ra, hành động này khiến trong lòng Tô Dật khẽ động, thầm nghĩ:
- Tên Lục Đề này có vẻ không tệ! Còn đang ngóng trông Thượng Vũ có thể trở về!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khí tức hai người sau lưng cũng càng lúc càng tung trào, sát ý theo đó không ngừng trải rộng ra khắp không gian.
- Ta lỡ miệng nói khoác rồi, ngươi đừng khiến ta thất vọng! Còn nữa, huynh đệ kia ngươi liệu có đến không?
Đan Hồng Công ở bên cạnh Tô Dật nhỏ giọng thầm thì.
Tô Dật khẽ gật đầu, ra hiệu Đan Hồng Công yên tâm, ánh mắt lại một mực nhìn ra nơi cửa, lúc này Tô Dật cũng có chút không dám chắc.
Ba ngày qua, mình đã sai người tới sâu trong Cổ Nguyệt sơn mạch tán rải tin tức, nói hội thi tuyển chọn sẽ cử hành tại Võ Đạo sảnh Vô Cực giáo.
- Chắc không xảy ra chuyện gì đâu!
Trong tâm thần, Xích Phi Hồng nhìn ra tâm tư Tô Dật, biết Vương Thượng Vũ là nghịch lân của hắn, sở dĩ kéo dài thêm một canh giờ chính là muốn chờ đợi Vương Thượng Vũ.
Trong Võ Đạo sảnh lặng ngắt như tờ, Đan Như Huyên khẽ khàng đi đến bên người Tô Dật, thần sắc thoáng vẻ chần chờ, cuối cùng vẫn nói:
- Ngươi đừng lo lắng, người kia nhất định sẽ tới, vừa rồi cám ơn ngươi,, giúp ta hả giận, còn cứu Nhân Kiệt ca ca!
- Ta cũng xin lỗi chuyện lần trước, đã khiến ngươi mất mặt trước đám đông, ngươi thiên phú không sai, có cơ hội thì tới tổng bộ một chuyến, ta sẽ để Hồng Mặc trưởng lão giúp đỡ ngươi!
Hoàn toàn không ngờ thái độ Tô Dật lại tốt như thế, lúc trước mình phí hết tâm tư tưởng muốn đầu nhập môn hạ, chở ngờ lại được Tô Dật đáp ứng nhẹ nhàng đến vậy.
Đan Như Huyên lập tức cười tươi, Đan Hồng Công ở bên càng là cười không ngậm được mồm.
Cảnh này bị người Vô Cực giáo và Mộc Nhân Kiệt nhìn thấy, Mộc Nhân Kiệt thần sắc kinh ngạc, mắt nhìn Tô Dật lộ ra kính ý và nghi hoặc.
Bỗng đột nhiên, Tô Dật đứng bật dậy, Ngự Thiên cung và người Vô Cực giáo dù không biết chuyện gì cũng đứng dậy theo.
- Đến rồi!
Ánh mắt Tô Dật lóe lên, khóe miệng thoáng hiện ý cười.
Tức thì, ánh mắt chúng nhân đều nhìn ra cửa, một thanh niên tráng kiện xông vào Võ Đạo sảnh, chính là Vương Thượng Vũ mà Tô Dật tưởng niệm bấy lâu.
Ba ngày không thấy, khí tức Vương Thượng Vũ nhiều thêm mấy phần dũng mãnh, thân thể máu thịt vốn còn có chút mỡ dư thừa nay đã rắn chắc vô cùng, cơ bắp gồ lên cao cao, dù tràn đầy vết thương, mắt hổ lấp lánh, bên trong chớp hiện mấy phần bá khí, ẩn ẩn có khí tức hung hãn bộc phát ra quanh người.
Bước ra nhịp bước vững chắc, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vương Thượng Vũ tiến thẳng vào đại sảnh.
Ngay lúc chúng nhân còn đang nghi hoặc, Vương Thượng Vũ đã đảo mắt nhìn quanh một vòng, thoáng chốc liền trông thấy bốn người Vân gia, bèn cấp tốc đi đến trước người Lục Đề.
- Lục Đề đại nhân! Thượng Vũ tới tham gia tuyển chọn!
Vương Thượng Vũ thanh âm trầm thấp, khí tức bất ổn, rõ ràng vì chạy tới đây đã phí không ít khí lực.
Từ thời điểm thấy bóng dáng hắn tiến vào, Lục Đề liền triệt để yên tâm.
Bất động thanh sắc thăm dò tu vi Vương Thượng Vũ, vẫn là Nguyên Hư cảnh, Lục Đề trùng điệp vỗ vỗ vai Vương Thượng Vũ, gật đầu cười nói:
- Được! Đến đúng lúc lắm! Không riêng gì ta chờ ngươi, còn có người cũng đang chờ ngươi!
Thuận theo ánh mắt Lục Đề, Vương Thượng Vũ nghi hoặc nhìn sang Tô Dật trong bộ dạng dịch dung.
- Vương Thượng Vũ, vị trí này tiền bối một mực giữ lại cho ngươi!
Tô Dật đi tới, tận lực duy trì vẻ thản nhiên, khóe miệng bất giác lộ ra ý cười thần bí.
Tiền bối trong lời Tô Dật chính là chỉ vị áo bào đen thần bí kia, nghe vậy Vương Thượng Vũ liền đáp:
- Được! Ta nghe theo tiền bối, gia nhập Ngự Thiên cung!
- Chỉ là, ta vẫn chưa tới Nguyên Hoàng cảnh! Tiền bối sẽ không tức giận chứ!
Vương Thượng Vũ mím chặt môi, nhìn xuống vết thương chi chít trên người, thần sắc có chút đành chịu.
- Không sao không sao, huynh đệ ngươi nói với ta ngươi thiên phú kinh người, Thượng Vũ, ngươi cũng đừng chê Ngự Thiên cung chúng ta!
Lúc này, Đan Hồng Công ý vị thâm trường quay sang nhìn Lục Đề, cười quỷ dị nói:
- Ngươi cũng đừng hối hận nhé, Lục Đề đại nhân!
Nghe vậy, kẻ sau thần sắc có chút phức tạp liếc nhìn Vương Thượng Vũ, hắn đã thăm dò qua, chẳng lẽ Vương Thượng Vũ còn có biến hóa kinh người nào đó mà mình chưa biết?
- Huynh đệ?
Vương Thượng Vũ càng thêm nghi hoặc.
Tô Dật ánh mắt cứng lại, nhìn chằm chằm Vương Thượng Vũ, con ngươi đen nhánh liên tục ba động, nói nhỏ:
- Ngươi thật không biết ta ư?
Nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt mà thâm thúy của Tô Dật, Vương Thượng Vũ lập tức há hốc mồm, trong mắt hổ cuộn lên từng đạo gợn sóng, kinh ngạc nói không ra lời.
Hai mắt phiếm hồng, tràn đầy ký ức với đồng bạn hồi nhỏ, lại bị Tô Dật lay tỉnh, thần sắc Tô Dật bỗng chốc trở nên ngưng trọng, nhíu mày lắc đầu, ra hiệu Vương Thượng Vũ đừng rêu rao.
- Lát nữa ngươi lên trên đài! Gắng gượng qua ba mươi nhịp thở dưới công kích từ một người trong đó liền có thể thay mặt đệ tử Ngự Thiên cung tiến vào Vân gia! Chúng ta cùng nhau đi tới Vân gia!
Tô Dật nhỏ giọng nói.
Vương Thượng Vũ rốt cục hồi thần lại, lúc này mới nhìn lên hai huynh đệ Lục Hâm và Lục Dịch ở trên đài, ánh mắt lập tức lấp lánh hàn ý.
Giờ này hai người kia đã chữa thương hoàn tất, Lục Hâm và Lục Dịch lần nữa khôi phục vẻ khinh cuồng khi trước, trông thấy Vương Thượng Vũ, Lục Dịch ngạo mạn nói:
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là phế vật Vân gia vứt bỏ! Làm sao, cuối cùng vẫn gia nhập Ngự Thiên cung? Chẳng phải ngươi rất có cốt khí ư?!
- Két!
Quanh thân Vương Thượng Vũ đột nhiên bạo phát ra một loại khí tức hung hãn, Tô Dật thoáng nhìn liền nhận ra, Vương Thượng Vũ đã đến cảnh giới Nguyên Hư cảnh cửu trọng, nhưng còn cách Nguyên Hoàng cảnh một khoảng tương đối xa.
- Huynh đệ, vậy ta lên trước! Ta có thù với hắn! Còn từng nói qua muốn ở chỗ này đánh bại hắn!
Vương Thượng Vũ sớm đã gấp không dằn nổi, trong mắt tràn đầy nộ hỏa và huyết khí.
Giờ khắc này, Vương Thượng Vũ đã đợi quá lâu, chỉ chính hắn mới biết, ba ngày nay đã trải qua cái gì, nhờ đâu mới có được biến chuyển lớn như vậy.
- Chậm đã!
Tô Dật ngăn lại Vương Thượng Vũ, ngón tay điểm lên mi tâm Vương Thượng Vũ, tức thì một luồng năng lượng linh hồn mãnh liệt tựa như trường giang đại hải cuốn thốc tới.
Năng lượng linh hồn cuồn cuộn mang theo nguyên khí thuộc tính thổ nồng đậm, tựa như cầu vồng vờn quanh trước người Vương Thượng Vũ.
Lập tức, toàn trường đều hoài nghi nhìn lại, tiếng nhỏ giọng nghị luận không dứt bên tai.
- Giờ mới truyền thụ võ kỹ? Hữu dụng ư?! Tiểu gia hỏa kia chỉ là Nguyên Hư cảnh, làm sao có thể đấu với Nguyên Hoàng cảnh được!
- Ta thấy chưa chắc, có câu nói rất hay, lâm trận mài thương, không sắc được thì cũng sáng a!
- Đây rốt cuộc là đang làm trò quỷ gì? Thanh niên này cũng chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ còn có năng lực kinh thiên nào đó?
- Hắn đang truyền thụ võ kỹ?
Lục Đề trợn tròn mắt, không dám tin tưởng nhìn hành động của Tô Dật.
Lúc này, mấy người Mộc Nhân Kiệt, Tư Đồ mộc, Đan Như Huyên cũng đều tụ lại bên cạnh Tô Dật, dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái quan sát hai người.
- Ầm!
Trong không gian, tiếng vang ầm ầm lăn động mà lên, Võ Đạo sảnh đan an tĩnh chợt bởi năng lượng ba động mà cuộn lên từng đạo vân sóng.
Rất nhanh, năng lượng ba động giữa Tô Dật và Vương Thượng Vũ ở biến mất, hào quang chói sáng dâng lên từ trên người Vương Thượng Vũ, nương theo đó là nguyên khí thuộc tính thổ bàng bạc khuếch tán ra khắp không gian.