← Quay lại trang sách

Chương 2122

Đây là vũ kỹ ta hứa với ngươi!

Tô Dật mỉm cười nói.

Vương Thượng Vũ lập tức hiểu được, thì ra ngày đó người áo đen chính là Tô Dật, nhìn nụ cười nhạt trên nét mặt Tô Dật, Vương Thượng Vũ cũng bật cười.

Hai người đối mặt nhìn nhau, đều cùng bật cười ha hả, Tô Dật còn hỏi:

- Dạy cho ngươi, đều nhớ kỹ cả rồi chứ?

- Ha ha ha, nào có dễ dàng như vậy! Ta chứ đâu phải ngươi!

Nụ cười thoải mái hiện lên trên mặt Vương Thượng Vũ.

Sau đó, Vương Thượng Vũ ngưng cười, thần sắc chuyển vẻ nghiêm túc, ngay lúc chúng nhân còn đang nghi hoặc, hắn đã cao giọng nói:

- Làm hết sức mà thôi! Ngươi cứ xem là được!

- Biết cái gì? Chỉ mới chốc lát, gia hỏa này liền đã biết?

- Vừa rồi Ôn Uyên truyền thụ vũ kỹ gì cho hắn vậy?

- Nguyên Hư cảnh đấu với Nguyên Hoàng cảnh, chẳng phải tất bại ư? Ngự Thiên cung đang làm trò cười chắc!

Dưới đài, càng nhiều ánh mắt nghi hoặc quăng ném lên thân Tô Dật và Vương Thượng Vũ, ngay cả người Ngự Thiên cung cũng chẳng hiểu chuyện gì.

Tại tràng, duy chỉ có Đan Hồng Công và vị “Ôn Uyên này là ánh mắt bình tĩnh, lồng ngực thẳng tắp, chuẩn bị hân thưởng cuộc đấu tất thắng sắp diễn ra.

- Oanh!

Chỉ nghe “oanh, một tiếng nổ tung vang vọng, Vương Thượng Vũ tựa như bạo thú hình người vọt lên trên đài.

Đứng ở trên đài, Vương Thượng Vũ đối trận với Lục Dịch, Lục Hâm thì đi xuống tiếp tục nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến sau đó với “Ôn Uyên.

Lục Dịch thu hồi ánh mắt từ trên thân Tô Dật, nhìn chằm chằm khí tức lưu động mơ hồ trên thân Vương Thượng Vũ.

Chỉ thấy Vương Thượng Vũ hai mắt lấp lánh có thần, một thân cơ thịt gồ lên như áo giáp, đối diện với năng lượng linh hồn Nguyên Hoàng cảnh bát trọng của Lục Dịch, đối phương lại vẫn không chút sợ hãi, điều này không khỏi khiến Lục Dịch hơi chút cảnh giác.

- Đúng là có hơi khác trước, nhưng vậy thì đã sao? Phế vật rốt cuộc vẫn là phế vật!

Lục Dịch khẽ vuốt cằm, sắc mặt tràn đầy vẻ khinh thường, âm lãnh cười nói.

- Lâm trận học vũ kỹ? Có phải muộn quá không! Nói cho cùng ngươi vẫn là một tên phế vật! Một tên phế vật thậm chí còn chưa tới Nguyên Hoàng cảnh, có ở đâu cũng là bại tướng dưới tay ta!

Đối mặt với khích bác từ Lục Dịch, Vương Thượng Vũ lại vẫn tỏ vẻ bình thản, ánh mắt bình tĩnh mười phần, nhún nhún vai nói:

- Bắt đầu đi! Ngươi nói nhảm hơi nhiều! Hôm nay ta sẽ chứng minh ngay trước mặt tất cả mọi người, Nguyên Hư cảnh vẫn có thể đánh bại ngươi như thường!

- Ầm!

Nháy mắt, trường bào sau lưng Lục Hâm hơi lắc một cái, ánh mắt từ âm lãnh chuyển sang sát ý mười phần, hai tay phi tốc vận chuyển nguyên khí thuộc tính thủy, năng lượng bàng bạc nháy mắt thẩm thấu trọn cả không gian.

Có vết xe đổ của Lục Hâm, dù là đối đầu với địch thủ tu vi thấp hơn mình rất nhiều như Vương Thượng Vũ, song Lục Dịch vẫn không dám khinh thường.

Không là bởi bá khí siêu nhiên toát ra từ quanh thân Vương Thượng Vũ, mà phần nhiều là bởi huynh đệ quỷ dị “Ôn Uyên của Vương Thượng Vũ, bởi vũ kỹ thần bí được truyền ngay trước lúc lên đài.

Vừa rồi “Ôn Uyên tiện tay liền tách ra Mộc Nhân Kiệt và Lục Hâm, động tác nhẹ nhàng hời hợt như thế, Lục Dịch tự nhận mình làm không được.

Bởi vậy, tuy ngoài miệng cường ngạnh nhưng không có nghĩa Lục Dịch sẽ thật đánh giá thấp Vương Thượng Vũ, hai thanh đoản chùy màu bạc được Lục Dịch nắm chặt trong tay, cao giọng nói:

- Vậy ngươi đi chết đi! Để ta xem ngươi thân là đệ tử Ngự Thiên cung, rốt cục đã có tiến bộ cỡ nào!

Ngay lúc vừa dứt lời, Lục Dịch liền khua múa đoản chùy màu bạc lao thẳng tới Vương Thượng Vũ, mang theo năng lượng linh hồn tung trào và khí tức nguyên khí cuồn cuộn, khiến cho không gian run lên, cuốn thốc một góc trời.

- Xoẹt!

Hơi nước rợp trời đột nhiên tụ thành một đạo băng tinh nhàn nhạt, luồn ngang toàn trường.

Lúc Lục Dịch phi tốc áp sát tới trước người Vương Thượng Vũ, thân hình Vương Thượng Vũ lại vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt Lục Dịch thoáng hiện vẻ hưng phấn, một cỗ lực đạo cực mạnh nhắm ngay đỉnh đầu Vương Thượng Vũ bạo oanh nện xuống!

- Gia hỏa này, làm sao ngốc thế! Nguyên Hư cảnh mà dám lấy cứng đối cứng với cường giả Nguyên Hoàng cảnh ư?!

Tư Đồ Mộc cau mày, dư quang quét lên thân Đan Hồng Công và Tô Dật, lại thấy không ai có vẻ gì là sợ hãi, đành phải ngậm miệng không nói, tiếp tục nhìn chăm chú trên đài.

- Âm vang!

Chứng kiến bạo kích khủng bố của Lục Dịch, chúng nhân tại trường đều không khỏi chấn kinh!

Đồng thời với lúc cự chùy rơi xuống, Vương Thượng Vũ hai tay giao xoa, giơ lên bảo hộ đỉnh đầu, dùng tay trần ngăn đỡ công kích của Nguyên Hoàng cảnh, sóng xung kích cực mạnh trực tiếp vặn vẹo không gian, hình thành nên một vòng xoáy phong bạo cực lớn.

Đột nhiên, cả người Vương Thượng Vũ bởi vì bạo kích mà sắc mặt đỏ lên, lực đạo hung mãnh khiến hai gối Vương Thượng Vũ cúi xuống nửa tấc, chỉ nghe Vương Thượng Vũ hô to một tiếng.

- Uống!

Năng lượng Nguyên Hư cảnh cửu trọng tràn ra từ trong vòng xoáy, thời khắc này hai mắt Vương Thượng Vũ đã đỏ ngầu màu máu, quần áo quanh thân đều rách toang, như là bị người kéo như bay, xé thành mảnh vỡ tiêu tán giữa không trung.

Hai tay dùng sức đẩy lên, hai chân giẫm trên Âm Dương Vô Cực đài, Vương Thượng Vũ đẩy ra được một điểm khe hở.

Cả người tức thì bị kình phong thổi bay ra sau, thân hình giật lui, mài ra trên đài một vệt dài, lập tức lại chậm rãi đứng lên.

Dùng sức đung đưa cổ tay, Vương Thượng Vũ đảo mắt quét một vòng dưới đài, thần tình ai nấy bên dưới đều kinh ngạc không biết để đâu cho hết.

Ai cũng không ngờ, lại có người cảnh giới kém một cấp, song vẫn có thể dùng thân thể máu thịt ngạnh kháng công kích từ Nguyên Hoàng cảnh, dù chỉ là một chiêu.

Ngực Vương Thượng Vũ phập phồng kịch liệt, tựa như kéo ống bễ, xoa xoa mồ hôi trên trán, cười nói với Tô Dật ở dưới đài:

- Không sao, tiếp tục!

Tô Dật ánh mắt bình thản, khe khẽ gật đầu, ra hiệu Vương Thượng Vũ cứ buông ra tận tình phản kích.

Lập tức, Vương Thượng Vũ mắt lộ hung quang, khom lưng xuống, bàn tay mở rộng hướng về phía Lục Dịch, như là đấu vật với một con trâu đất, giận quát:

- Bình thường đánh ta mạnh lắm mà! Hôm nay sao thế? Thành đàn bà! Hay là thẹn thùng? Cứ việc đánh thật lực lên người ông đây!

- Ha ha ha ha!

Tại trường lần nữa ồ lên liền một chuỗi tiếng cười, ngay cả Đan Như Huyên và Mộc Lăng cũng che miệng cười khúc khích không ngừng.

- Tiểu tử được lắm! Có mấy phần phong phạm của ta năm đó! Thua người không thua trận! Gượng qua ba mươi nhịp thở, bản tông chủ thưởng ngươi thật hậu!

Tư Đồ Mộc cười đến râu tóc rung cả lên, ánh mắt làm như vô ý liếc sang Lục Đề sắc mặt âm trầm ở cạnh bên.

- Tư Đồ giáo chủ, bảo bối Ngự Thiên cung không ít nhỉ!

Đan Hồng Công cũng cười mắng, rõ ràng rất hài lòng với nhân tuyển này của Tô Dật.

Trên đài, Lục Dịch bị hành động dùng thân thể máu thịt cứng đối cứng của Vương Thượng Vũ làm cho thoáng ngẩn người, lúc này giận quá hóa cười, trong mắt tràn ngập sát ý, hận nói:

- Ngươi muốn chết!

Năng lượng thuộc tính thủy lần nữa lan tràn ra, dưới sự bao bọc của năng lượng chung quanh, hai mắt Lục Dịch khép hờ, lúc mở ra, thân hình đột nhiên vút lên.

Hơi nước bàng bạc trên không trút thẳng xuống, thân ảnh Lục Dịch nháy mắt cũng huyễn hóa thành từng đạo tàn ảnh sát ý nồng đậm.

Chỉ thấy vô số tên Lục Dịch lơ lửng giữa không trung, thủ ấn quỷ dị rơi xuống, ngay sát na này, không gian bất chợt run rẩy!