← Quay lại trang sách

Chương 2123

Rầm rầm rầm!

Chớp mắt ngắn ngủi, không trung run rẩy, vô số đạo ánh sáng mang theo sát ý xung thiên tựa như mưa rào rơi xuống trên thân Vương Thượng Vũ.

Không gian đột nhiên u ám, sau lưng ẩn ẩn có sấm vang chớp giật!

Đếm không hết quang mang rơi về phía Vương Thượng Vũ, lấy Vương Thượng Vũ làm trung tâm, quanh thân cũng ngưng kết ra một luồng năng lượng thuộc tính thổ hung hãn!

- Đây là thủ đoạn gì?

Chúng nhân kinh hãi.

Trong đôi mắt ngập tràn sát ý của Lục Dịch cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ gia hỏa này còn định lấy nhục thân ngạnh kháng công kích của mình?

Lúc này, Vương Thượng Vũ hai mắt khép mặt, nguyên khí thuộc tính thổ dần hình thành một đạo vòng xoáy khổng lồ bao bọc bản thân trong đó.

Dù công kích của Lục Dịch như là lưỡi đao khủng bố đang cắt lên máu thịt hắn, song Vương Thượng Vũ vẫn chọn cách cứng đối cứng, cắn răng kiên trì!

- Còn lại mười lăm nhịp thở!

Tiếng thông báo thời gian của Tần Nhữ vang vọng giữa không trung, rất nhanh liền bị vùi lấp trong phong bạo.

Tất cả mọi người tại trường đều ngước mắt nhìn chăm chú Vương Thượng Vũ đang khoanh chân ngồi trên đài, nguyên khí thuộc tính thổ gánh chịu lấy năng lượng công kích rợp trời, như là một cự nhân đang nâng lên thiên địa.

Rất nhanh, đài cao bởi vì năng lượng va chạm mà trở nên vặn vẹo.

- Phanh phanh!

Giữa hư không, tiếng nổ không ngừng rền vang, nương theo đó là tiếng kêu đau đớn xé ruột đứt gan của Vương Thượng Vũ!

Tiếng kêu thê thảm khiến đám người Đan Hồng Công, Tư Đồ Mộc và Lục Đề dồn dập nhíu mày, riêng Tô Dật ở cách đài cao gần nhất lại vẫn ánh mắt ngưng trọng nhìn lên.

- Mập mạp, có thể lên được Nguyên Hoàng cảnh hay không, toàn dựa lần này! Cố gắng lên!

Tô Dật khẽ thì thào.

- Ầm ầm!

Công kích thuộc tính thủy một khắc không ngừng, rất nhanh liền khuấy động thiên địa, phong vân biến sắc.

Mảnh âm thanh hỗn tạp đó, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng hét kinh thiên của Vương Thượng Vũ.

Tiếp sau, một luồng khí tức linh hồn cuồn cuộn từ trên đài cao tuôn trào mà ra, linh hồn tuôn động khủng bố chấn đãng cả đất trời!

- Thua ư?! Thanh niên kia cuối cùng vẫn không địch lại?!

- Thực lực Vân gia quả nhiên quá mạnh! Giao đấu với Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, rốt cục vẫn có phần quá miễn cưỡng!

Chứng kiến cảnh này, chúng nhân tại trường không khỏi liên tục tán thán, có người thậm chí cúi đầu xuống, thần sắc bi thương.

Ai nấy đều biết, Vương Thượng Vũ đã tận lực, có thể dùng lực lượng máu thịt đề kháng lâu như vậy, bản thân đã là một kỳ tích.

Đám người Đan Hồng Công và Tư Đồ Mục cũng thở dài một hơi, vẻ mặt đành chịu nhìn sang Tô Dật, kẻ sau lại giơ tay lên hỏi:

- Tần Nhữ, thời gian đến đâu rồi?!

- Ba mươi nhịp thở! Vừa hết!

Trong giọng điệu Tần Nhữ cũng mang theo mấy phần vô lực.

Đợi khi hơi nước tán đi, chúng nhân vẫn nhịn không được đi xem kết quả đã nằm trong dự liệu kia.

Nhưng thoáng chốc, tất cả mọi người đều kinh hãi, từng đạo ánh mắt như ngưng cố lại, rơi lên thân ảnh trên đài cao.

Trên Âm Dương Vô Cực đài, Vương Thượng Vũ sừng sững đứng đó, từ cổ đến bụng dưới, từng đạo phù văn màu vàng huyền ảo khó lường lan tràn trên mình hắn, cả người nháy mắt như lớn gấp đôi.

- Cái này...

- Thắng rồi? Thắng! Tiểu gia hỏa thắng!

Chúng nhân tại trường lại nhìn thấy Lục Dịch đổ gục bên mép đài, lúc này rốt cục mới dám xác định chiến quả.

Bỗng chốc, toàn bộ Võ Đạo sảnh đều sôi trào, rất nhiều cường giả võ giả thậm chí nhảy cẫng lên hoan hô, như là chứng kiến kỳ tích, nước mắt tuôn đầy mặt, ôm chầm lấy nhau.

Giờ khắc này, Vô Cực giáo và Ngự Thiên cung giống như vừa nắm tay nhau đánh bại Vân gia, trên mặt đều tràn đầy vẻ hưng phấn khó mà diễn tả.

- Huynh đệ, ta thắng!

Trên đài cao, Vương Thượng Vũ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt linh động, nét mặt kiên nghị, lộ ra một cỗ bá khí bễ nghễ thiên hạ!

- Tô Dật a, thứ ngươi truyền cho hắn hẳn là vũ kỹ thuộc tính thổ “Linh Hoàng Bá Phong Kình, đúng không?! Người thi pháp có thể tùy theo số lần công kích qua đó không ngừng chồng thêm năng lượng trong thân thể, cuối cùng bộc phát một hơi giết ngược đối thủ.

Tô Dật mỉm cười, trên đời này người hiểu rõ hắn nhất chỉ có vị khách trọ trong người mình này.

Bắt đầu từ học viện Thánh Sơn, trong không gian thần bí của Tô Dật liền đã tràn đầy đủ loại võ kỹ kỳ lạ, nhưng so với Hỗn Nguyên chí tôn công và Thiên Nguyên Cổ Kinh thì dù mạnh mẽ cỡ nào cũng không hấp dẫn được Tô Dật.

Trong lượng lớn vũ kỹ đó, duy chỉ có vũ kỹ Hoàng phẩm “Linh Hoàng Bá Phong Kình là được Tô Dật để mắt tới, nhưng bởi thuộc tính thổ không phải thuộc tính nguyên khí bản thân nên đành vứt đấy.

Giờ xem ra, thứ này tuyệt đối là định thân đả tạo cho Bá Hoàng Chiến Thể của Vương Thượng Vũ.

Vừa rồi, nương theo Bá Hoàng Chiến Thể và năng lượng phòng ngự thuộc tính thổ, Vương Thượng Vũ không ngừng tích súc năng lượng từ bên ngoài, trợ giúp bản thân một hơi đột phá Nguyên Hoàng cảnh, đồng thời lợi dụng bạo kích trong chớp mắt đánh sụp Lục Dịch.

Sau lưng, Đan Hồng Công và Tư Đồ Mộc đồng thời bước tới, mắt mở to nhìn lên Vương Thượng Vũ tựa như chiến thần giữa trời, thảng thốt hỏi Tô Dật.

- Tiểu gia hỏa đột phá rồi? Nguyên Hoàng cảnh?

Không chỉ ngăn được công kích từ Nguyên Hoàng cảnh, thậm chí còn đột phá trong giao đấu, chuyện quỷ dị như thế nhất thời khiến tất cả mọi người tại trường đều trợn mắt há mồm.

Nghe vậy, Lục Đề quét mắt nhìn Lục Hâm sớm đã sắc mặt âm trầm định vọt lên, lắc đầu nói:

- Trong ba ngày liên tục đột phá mấy cấp, giờ thậm chí trực tiếp tấn thăng Nguyên Hoàng cảnh! Giờ ai còn dám nói Thượng Vũ là kẻ bất tài!

Tiếc nuối vì đánh mất nhân tài, Lục Đề không ngừng lắc đầu, lại chỉ thấy Tô Dật mắt lạnh nói với sau lưng:

- Lục Đề đại nhân, không chỉ ngươi tiếc mất thiên tài, mà là toàn bộ Vân gia đều tiếc mất một thiên tài khủng bố! Chuyến đi Vân gia này là Thượng Vũ tự mình đường đường chính chính đi về! Hắn sẽ chứng minh quyết định của các ngươi ngu xuẩn cỡ nào, sau này sẽ đi đến đỉnh phong cao bao nhiêu!

Trong lời có thâm ý, Lục Đề và Tần Nhữ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng hắn một mực cảm thấy thiếu nợ đối với Vương Thượng Vũ, nay nghe Tô Dật nói vậy, lập tức nhớ lại ngày đó trong bãi đất trống giữa thâm sơn, mình từng phát giác có gì đó dị dạng.

Đột nhiên, sâu trong hai mắt Lục Đề chớp qua một tia ba động, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Tô Dật. Chẳng lẽ hắn chính là cường giả ẩn tàng ngày đó?

- Đánh rắm! Ôn Uyên! Ngươi truyền thụ bí thuật cho Vương Thượng Vũ ngay trước mặt mọi người, khẳng định là đã dùng quỷ kế nào đó mới thắng được Lục Dịch!

Lục Hâm cao giọng giận mắng.

Nháy mắt, từng đôi ánh mắt lạnh lùng hội tụ trên thân Lục Hâm, Đan Hồng Công và Tư Đồ Mục cũng từ kinh hỉ chuyển thành hàn ý.

- Không biết giữ mồm giữ miệng, đừng trách ta thay mặt Lục Đề đại nhân quản giáo ngươi!

Tư Đồ Mộc ánh mắt ngoan lệ, âm trầm nói.

- Hiện tại Lục Hâm đã bại, Lục Dịch cũng bại, Vân gia chẳng lẽ định nguyện cược không chịu thua!

Quanh thân Đan Hồng Công càng là tràn ra một đạo sóng khí cường hoành, sắc mặt âm trầm như nước.

Vương Thượng Vũ chiến thắng, tranh đủ mặt mũi cho Ngự Thiên cung, từ tận đáy lòng, Đan Hồng Công đã coi thanh niên này là người mình.

Vũ nhục Vương Thượng Vũ, chẳng khác gì đang vũ nhục chính hắn, Đan Hồng Công tức thì nổi giận.

- Ầm!

Bước nhanh như gió, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuống đài, người dưới đài đều hiểu ý tách ra một lối đi cho Vương Thượng Vũ.