← Quay lại trang sách

Chương 2124

Lúc này Vương Thượng Vũ khí thế hiên ngang, dáng đứng thẳng tắp.

Cằm ngước lên cao cao, đồng thời toàn thân đều được bao phủ bởi một loại bá khí khó diễn tả bằng lời, khiến người bên cạnh không dám tới gần.

Nghe được Lục Hâm chất vấn, Vương Thượng Vũ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nhướng mắt nói:

- Ngươi không phục, có thể lại cùng ta đánh một trận!

Đang khi nói chuyện, một luồng khí tức cuồn cuộn tuôn trào mà ra, nháy mắt liền khiến thâm tâm chúng nhân tại trường đều khẽ động.

Loại bá khí tự nhiên mà thành này không khỏi khiến nội tâm những người xung quanh run lên, hít sâu một hơi khí lạnh.

Nơi xa, Mộc Nhân Kiệt như có điều suy nghĩ, liếc nhìn Vương Thượng Vũ, trong mắt đầy vẻ chấn kinh, người thanh niên rõ ràng nhìn chẳng có gì thu hút này lại có thể đánh bại Lục Dịch? Không khỏi cúi đầu trầm ngâm nói:

- Đây đúng thật là khí tức Nguyên Hoàng cảnh ư?! Tại sao lại cường hãn như vậy!

- Đủ rồi!

Chợt nghe một tiếng quát to gầm lên, bốn phía ồn ào nháy mắt an tĩnh lại.

Lục Đề một mực yên lặng không cất tiếng đảo mắt một vòng, mắt hiện dị sắc nhìn Vương Thượng Vũ, khẽ gật đầu, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

- Ta tuyên bố, lần này người có thể tới Vân gia rèn luyện theo thứ tự lần lượt là Mộc Nhân Kiệt, Vương Thượng Vũ và Ôn Uyên!

Lục Đề chậm rãi nói, từng câu từng chữ rền vang có lực, vang vọng đến từng ngóc ngách.

Nghe vậy, Lục Dịch trên đài lập tức không giấu được bất mãn, gân cổ lên hét với dưới đài:

- Lục Đề, chúng ta còn chưa đánh với Ôn Uyên! Ngươi tuyên bố cái gì!

Nghe được kết quả này, ánh mắt mọi người đều rơi trên thân Tô Dật, không ngờ kết quả cuối cùng lại là “Ôn Uyên không chiến mà thắng!

Đan Như Huyên và Mộc Lăng, Mộc Nhân Kiệt đứng ở một bên nghe được lời này, lập tức đều hiện ra ý cười thoải mái.

Ở trong mắt ba người bọn họ, nam nhân này đã là đồng bạn có thể tin cậy được!

- Quá tuyệt! Lăng tỷ! Nhân Kiệt ca ca!

Nghe được tiếng hoan hô của Đan Như Huyên, Mộc Lăng lắc đầu cười khổ, tiểu cô nương đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Nghe được kết quả, Vương Thượng Vũ cũng kinh hỉ phi thường, lập tức chạy đến trước mắt Tô Dật, mắt hổ ngấn lệ, cường hành nuốt xuống hai chữ “Tô Dật đã dâng lên nơi cổ họng, kích động không thôi.

- Quá tuyệt! Chúng ta có thể cùng đi Vân gia! Chúng ta có thể cùng đi Vân gia!

Ở trước mặt Tô Dật, biểu tình hung hãn của Vương Thượng Vũ lần nữa trở nên ngây thơ chất phác, vẻ chân thành hiện hết cả trên mặt.

Trong mắt người khác, lúc này người vốn bá khí mười phần là Vương Thượng Vũ, ở trước mặt Ôn Uyên lại như đứa trẻ. Chính điều đó càng khiến Lục Đề không khỏi kinh ngạc.

Giơ hai tay lên làm thế hạ xuống, Lục Đề ra hiệu cho toàn trường yên tĩnh lại, lạnh lùng nhìn chăm chú hai huynh đệ Lục Hâm và Lục Dịch.

- Các ngươi ngay cả Thượng Vũ đều đánh không lại, còn định đánh với Ôn Uyên! Phải biết mình là ai! Hôm nay, nếu hai người các ngươi đều chết ở chỗ này, ta biết làm sao giải thích với gia gia các ngươi, giải thích với gia chủ!

Lục Đề nghiêm khắc nói.

Suốt dọc đường Lục Đề bao dung và tử tế với bọn họ, toàn đều là bởi nể mặt tổ tông của hai vị huynh đệ này.

Câu ấy vừa ra, ánh mắt Đan Hồng Công và Tư Đồ Mộc đều khẽ sáng lên.

Lời này Lục Đề cũng là nói cho bọn hắn nghe, hiện tại náo thành cục diện như vậy, tuyệt không phải là điều Vân gia muốn, hi vọng sau này trong lòng hai nhà đừng mang khúc mắc với Vân gia.

- Tên Lục Đề này nói chuyện đúng là giọt nước không lọt! Quăng trách nhiệm đều quăng tự nhiên như không!

Tô Dật tán thán.

Xem ra sau này muốn đi vào Vân gia, hiểu rõ tình hình trong đó, Lục Đề sẽ là một đột phá khẩu.

Chuyện đến nước này, trong lòng người tại trường đều sáng tỏ như gương.

Dù Lục Hâm và Lục Dịch hợp lực lại, chỉ sợ đều không đả thương được một tơ một hào Ôn Uyên, đây là Lục Đề đang bắc thang cho bọn hắn xuống, bọn hắn lại còn không lĩnh tình.

Tức thì, hàn ý trong mắt chúng cường giả nhìn hai vị nhân tài kiệt xuất Vân gia kia đều chuyển thành khinh bỉ và coi thường.

- Được! Được lắm!

Lục Hâm bay người lên đài, nhấc lên Lục Dịch đang chật vật gục trên sàn, khóe miệng hất lên một đạo cười gằn. Hướng về phía đám người Lục Đề và Tô Dật nói.

- Ôn Uyên, nhớ kỹ chuyện hôm nay còn chưa xong đâu! Để ta xem các ngươi lật lên được hoa sóng gì ở Vân gia! Đi!

Quát to một tiếng, dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân, Lục Hâm dắt theo Lục Dịch bay ra khỏi Võ Đạo sảnh, đạp cửa mà đi!

- Đại nhân, cái này...

Tần Nhữ có chút khó xử nhìn sang Lục Đề.

- Mặc kệ bọn hắn, nếu không phải niệm tình tổ tông bọn hắn, ta sớm đã muốn thu thập chúng rồi! Kết cục như vậy cũng tốt! Có chuyện gì, sau này trở về ta gánh hết mọi trách nhiệm!

Lục Đề cũng bị chọc giận, nhíu mày đáp.

Thoáng chốc, hắn liền đã thu liễm thần sắc, vẻ mặt khôi phục như thường tươi cười đi đến bên người Vương Thượng Vũ.

- Thượng Vũ, chúc mừng ngươi! Ngươi làm ra lựa chọn chính xác! Ta mừng thay cho ngươi!

Vương Thượng Vũ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tô Dật ở bên cạnh.

Tô Dật cười nhạt một tiếng, nói với Lục Đề:

- Lục Đề đại nhân, ngươi cũng làm ra lựa chọn chính xác!

Nghe vậy, Lục Đề lắc đầu cười khổ, chắp hai tay, giữa hai hàng chân mày ẩn ẩn chớp qua một tia lo lắng.

Hết thảy đều bị Đan Hồng Công, Tư Đồ Mộc nhìn ở trong mắt.

Chỉ sợ Lục Đề trở về sẽ gặp phiền toái không nhỏ, việc đến nước này, lại nói hối hận cũng vô dụng.

- Vậy sáng mai liền lên đường! Cách thời điểm tuyệt cảnh mở ra cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi!

Lục Đề thần sắc nghiêm túc, hướng về phía mấy người Mộc Nhân Kiệt, Ôn Uyên khẽ gật đầu.

Ba người ngầm hiểu trong lòng, trong mắt ai nấy đều ánh lên cảm xúc riêng.

Sau đó liền là thời gian dành cho chúc mừng và hàn huyên, lần thi tuyển này, người được lợi lớn nhất chính là Đan Hồng Công.

Đan Hồng Công cười không ngậm được mồm, hồng quang đầy mặt, trong tiếng chúc tụng của chúng nhân, hắn dương dương đắc ý dẫn đám người Tô Dật, Đan Như Huyên về lại trong cung.

- Không được a! Không được a! Bá Hoàng Chiến Thể! Còn có thể tiến vào Vân gia tu luyện một lần! Sau này trên Vô Cực Đại Lục làm gì đến lượt lão gia hỏa Tư Đồ Mộc kia xương cuồng!

Dọc đường Đan Hồng Công luôn miệng lẩm bẩm, hưng phấn không thôi, mà ở đây người có thể hiểu được tâm tư Đan Hồng Công chắc cũng chỉ có mỗi Tô Dật.

Mọi người nhìn thấy Đan Hồng Công mấy tháng trước còn tinh thần sa sút, đột nhiên như phát rồ, vui đến độ mặt nở hoa, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Trong cơn vui Đan Hồng Công thậm chí nhường lại đan thất của mình cho Tô Dật và Vương Thượng Vũ nghỉ ngơi, bản thân thì dẫn theo trên dưới Ngự Thiên cung chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi Vân gia ngày mai.

Trong tĩnh thất, Vương Thượng Vũ thể trạng đã khôi phục như thường, ôm chầm lấy Tô Dật, sống chết đều không buông tay.

- Tên hỗn đản nhà ngươi! Ném muội muội ngươi cho ta! Ta thiếu chút đều chết! Còn thiếu chút khiến ta nhận ngươi làm sư phó! Ngươi được lắm!

Vương Thượng Vũ sớm đã khác xưa, gắt gao ôm lấy Tô Dật, cấn cho Tô Dật có chút đau nhức, nhưng cái đau này lại khiến Tô Dật ngọt ở trong lòng.

- Bao năm nay vất vả cho ngươi! Làm huynh đệ, sau này ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi!

Tô Dật nhẹ nhàng đẩy Vương Thượng Vũ ra, so với mấy năm trước, hiện tại hai người đều đã trưởng thành không ít.