← Quay lại trang sách

Chương 2125

Nghe vậy, Vương Thượng Vũ lau đi lệ hoa nơi khóe mắt, kể lại chuyện trong Vân gia cho Tô Dật.

- Uyển Nhi chính là con gái của lão đầu Trung Ly kia?

Nghe Vương Thượng Vũ lải nhải một hồi, Tô Dật đột nhiên đứng dậy, Vương Thượng Vũ cũng cùng theo đứng lên, khẽ gật đầu.

Tô Dật lập tức cảm thấy tình thế còn phức tạp hơn xa tưởng tượng của mình.

Tô Uyển Nhi không ngờ lại là cô con gái lưu lạc bên ngoài của Vân gia, qua nhiều năm như vậy, Vân gia cũng vẫn đang một mực tìm kiếm tung tích Tô Uyển Nhi.

- Vậy Vân Tinh thì sao? Nàng có ở trong Vân gia không?

Tô Dật run giọng nói.

- Vân Tinh là đại tiểu thư Vân gia, chẳng qua từ lúc ta tiến vào Vân gia, đến hiện tại vẫn chưa từng thấy mặt Vân Tinh tiểu thư. Thẳng đến có một ngày, ta từ trong miệng người Vân gia biết được, Vân Tinh mất tích có liên quan đến ngươi! Từ đó về sau, ta cũng bị cấm chỉ gặp mặt Uyển Nhi, chỉ có thể làm chút việc vặt trong Vân gia!

Nói đến đây, ngữ khí Vương Thượng Vũ dần trầm xuống, bất giác siết chặt nắm tay.

- Ầm!

Đột nhiên ngồi xuống, bất chợt có chút thất thần, Tô Dật thấp giọng thì thầm:

- Nói như vậy, ngươi tiến vào Vân gia nhưng chưa hề gặp được Vân Tinh?

- Ngươi và Vân Tinh thật đúng là…?

Vương Thượng Vũ thoáng chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tô Dật, tự nhiên hiểu được tầm quan trọng của Vân Tinh đối với Tô Dật.

Nháy mắt gian phòng yên tĩnh lại, Vương Thượng Vũ cũng thở dài một hơi.

Qua nửa ngày, Vương Thượng Vũ cuối cùng mới mở miệng nói:

- Tô Dật, ngươi đừng quá lo lắng! Gần đây từ trên xuống dưới Vân gia đều đang bận rộn chuyện Yểm Hải tuyệt cảnh, ngay cả gia chủ cũng đầu nhập trong đó, nói không chừng bên trong sẽ có tung tích về Vân Tinh tiểu thư!

Hít một hơi thật sâu, Tô Dật tự nhiên rõ ràng Vương Thượng Vũ đang an ủi mình, giờ cũng chỉ còn cách trước tiến vào Vân gia, từ đó mới có thể biết được hướng đi của Vân Tinh.

- Hi vọng hết thảy chuyện này không liên quan gì đến Long gia!

Đột nhiên, trong mắt Tô Dật toát ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, khiến Vương Thượng Vũ ở cạnh đó cũng không khỏi sinh ra hàn ý trong lòng.

Ngày hôm sau, qua một đêm trằn trọc mất ngủ, Tô Dật trừ thổ nạp thì là tu luyện, không chút nào để bản thân có lúc rảnh rỗi.

Sáng sớm liền cùng Vương Thượng Vũ bước ra cửa, trước quảng trường Ngự Thiên cung, đám người Vô Cực Ngự Thiên sớm đã đứng chờ.

Tật Phong Bạch Ngọc Điêu càng là thần uy lẫm liệt, trong mỏ chim to lớn chất đầy dược liệu vơ vét được lần này.

Lục Đề và Tần Nhữ đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Tô Dật và Vương Thượng Vũ đi tới liền mỉm cười ra hiệu.

- Thượng Vũ a! Đây là đan dược ta chuẩn bị cho ngươi! Ngươi và Ôn Uyên cứ dùng thoải mái! Còn có đây là vũ kỹ Hoàng phẩm thuộc tính thổ được cất giữ bên trong Ngự Thiên cung, cái này là Băng Hải giáp và Thiên Hồn Ngũ Hành chùy, tất cả đều đến Địa phẩm trung giai!

Vừa nói Đan Hồng Công vừa nhét túi không gian cầm trên tay vào trong ngực Vương Thượng Vũ, luyên thuyên lải nhải một trận tựa như đang dặn dò đứa cháu trai sắp đi xa nhà.

Cảm nhận được quan tâm thiếu vắng bấy lâu, Vương Thượng Vũ lệ nóng doanh tròng, thân mình cao lớn khẽ run lên, nói:

- Sư tôn, ta có tài đức gì!

Thì ra, hôm qua Đan Hồng Công ngựa không dừng vó đất là để cử hành nghi thức nhận Vương Thượng Vũ làm đồ đệ.

Lúc này, Vương Thượng Vũ đã chính thức trở thành quan môn đệ tử của Vô Cực Ngự Thiên cung.

- Hừ! Ngươi cầm hết bảo bối đi ra, ta dùng cái gì!

Đan Như Huyên mắt hạnh trợn tròn, giả bộ tức giận.

- Ngươi biết cái gì! Nếu ngươi có thể tranh mặt mặt cho ta như Vương Thượng Vũ, một thân gia sản này của ta đều truyền hết cho ngươi!

Đan Hồng Công trừng mắt liếc cháu gái, lập tức lại đưa tay lên miệng, thấp giọng nói:

- Những vật này mới đầu vốn hẳn nên nộp lên tổng bộ! Cho ngươi, cũng không lỗ! Đừng không nỡ dùng!

Tô Dật biết, lời này tự nhiên là nói cho Tô Dật nghe, tức thì không khỏi lắc đầu cười khổ, lão gia hỏa này đúng là tính toán ghê thật.

Ngẫm lại người được cho cũng là Vương Thượng Vũ, nhiều năm như vậy, mình thiếu nợ hắn quả thực quá nhiều.

- Thu đi! Chúng ta phải đi rồi!

Tô Dật vỗ vỗ lên vai Vương Thượng Vũ, kêu gọi Mộc Nhân Kiệt ở nơi xa, sau đó cùng bước về phía Tật Phong Bạch Ngọc Điêu.

Ba người sóng vai mà đi, tựa như tráng sĩ xuất chinh, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, cưỡi điêu mà đi.

Trên mây trắng lững lờ, bỏ lại phía sau mấy đạo gợn sóng không gian ba động, bóng người phía dưới càng lúc càng nhỏ, thẳng đến không nhìn tìm thấy nữa.

Ngồi trên lưng điêu tựa như ngồi xe ngựa, tốc độ cực nhanh, bốn bề lại cực an tĩnh.

Xuyên núi vượt đèo, Lục Đề đứng trên đầu điêu, một mực chỉ huy hướng về phía Thiên Lan hải vực mà đi, tay áo bị gió thổi bay phất phới.

Đứng ở chính giữa, Tô Dật khẽ khép mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này Mộc Nhân Kiệt chợt sáp lại, ánh mắt mang theo mấy phần hiếu kì.

- Ôn Uyên! Ta gặp qua ngươi ở đâu rồi, đúng không?!

Chậm rãi mở mắt ra, thần sắc duy trì vẻ lạnh nhạt, lại thấy Mộc Nhân Kiệt mặt mũi đầy vẻ chân thành, không chút nào có ý dò xét.

Hiện tại ba người bọn họ đã thành một tiểu đội, ở trong Vân gia cũng được tính là lực lượng duy nhất có thể đoàn kết, lập tức, Tô Dật thấp giọng nói.

- Ta đã gặp qua ngươi! Là ở tranh tài xếp hạng tại Thiên Phong!

- Vậy ngươi chính là người kia?

Mộc Nhân Kiệt khe khẽ gật đầu, giọng xen lẫn nguyên khí, lặng lẽ hỏi.

Trong mắt chớp đi mấy phần kích động, mong đợi chờ câu trả lời từ Tô Dật.

- Thật thật giả giả có quan trọng vậy ư? Chúng ta có thể trở thành đồng đội, còn cần quan tâm thật giả?!

Tô Dật cũng dùng nguyên khí truyền âm nói

Lúc này, nghe được hai người trò chuyện, Vương Thượng Vũ cũng sáp lại, thân thể to béo cơ hồ chiếm mất một nửa vị trí, thấp giọng nói:

- Nếu ta kéo chân sau, các ngươi cũng đừng ghét bỏ ta đấy!

Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt nhìn nhau cười một tiếng, đều vỗ lên vai Vương Thượng Vũ, tỏ ý hắn cứ yên tâm.

Trong gió núi gào thét, Lục Đề ngầm trộm nghe được đối thoại, nhìn xuống sơn hà dưới chân, híp mắt nói:

- Yểm Hải tuyệt cảnh trong chuyến đi này là nơi rèn luyện quan trọng nhất của Vân gia, gia chủ mở rộng cửa, để người không phải Vân gia như các ngươi cũng có thể tham dự, các ngươi nhất định phải biểu hiện tốt chút, đừng lãng phí cơ hội!

- Lục Đề đại nhân, trong tuyệt cảnh kia rốt cục có cái gì? Sao phải khiến gia chủ đầu nhập toàn bộ thân tâm vào trong đó?

Vương Thượng Vũ thấp giọng hỏi.

Lục Đề chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt thấy mỹ cảnh phi tốc mà qua bên dưới, cười nhẹ hướng ba người Tô Dật giới thiệu.

Yểm Hải tuyệt cảnh là không gian kết giới của Vân gia mà mỗi cách mấy chục năm mới sẽ xuất hiện một lần, trong truyền thuyết vốn là một khối đại lục từ thời thượng cổ, vô cùng thần bí.

Tùy theo quy tắc không gian biến hóa, khối không gian này dần dần sẽ tan biến trong thế giới hiện thực, thời gian mỗi lần mở ra ước chừng là mười ngày.

Nhưng bên trong rốt cục đã hình thành bao nhiêu năm, nguyên nhân hình thành là gì thì ai cũng không rõ ràng.

Chỉ là căn cứ theo miêu tả của các tiền bối từng tiến vào, bên trong năng lượng thiên địa diễn hóa tuần hoàn, mỗi một lần đi vào đều có vô số linh thảo, thậm chí có cả rất nhiều trang bị, vũ kỹ tiền bối tiên hiền lưu lại, khiến người nhỏ dãi không thôi.

Mà càng khiến người mong đợi chính là bên trong có một loại năng lượng toái phiến, loại toái phiến này được xưng là Yểm Hải toái phiến.