← Quay lại trang sách

Chương 2126

Loại toái phiến này, nếu vận dụng thoả đáng, có thể giúp vũ giả Nguyên Hoàng cảnh phi tốc đột phá tấn thăng đến Nguyên Tông cảnh, đối với cường giả Nguyên Tông cảnh cũng có thể đề cao tu vi.

Có toái phiến, bên trong còn cất giấu công pháp hoặc vũ kỹ, tóm lại chỉ cần đặt ở bên ngoài đều là kỳ trân hiếm thấy.

Đây chính là nguyên nhân căn bản khiến Vân gia có thể sừng sững không ngã, đương cự cùng Long gia.

Lục Đề quay đầu lại, sắc mặt tràn ngập vẻ mong mỏi và thèm khát, sâu trong mắt cũng tràn đầy mong đợi đối với phiến lãnh địa thần bí kia!

- Lại có nơi thần kỳ như vậy!

Vương Thượng Vũ nghe mà không khỏi trợn mắt há hốc, trong mắt lập tức tuôn hiện ra một tia khát vọng.

- Loại toái phiến đó không phải khắp nơi đều có. Nhưng nghe đồn sâu trong tuyệt cảnh có một mảng Mộng Yểm chi hải cực rộng lớn, kề cận Mộng Yểm chi hải, loại toái phiến kia nhiều đến vô số kể!

Lục Đề càng nói càng kích động, xoay người lại, hai mắt tràn đầy chờ mong, trầm giọng nói.

- Mộng Yểm chi hải?

Hai hàng lông mày Tô Dật lập tức lộ vẻ ngưng trọng.

Lục Đề khẽ gật đầu, ánh mắt dường như đang hồi tưởng lại trường cảnh tiến vào tuyệt cảnh năm xưa, trầm giọng nói:

- Mộng Yểm chi hải là một mảnh biển lớn câu lên dục vọng trong nội tâm, nghe đồn nơi đó năng lượng toái phiến nhiều như sóng cả! Nhưng cùng lúc, đó cũng là một mảnh biển lớn có thể phá hủy mộng tưởng võ đạo của ngươi, khiến ngươi mệnh tang hoàng tuyền!

Ánh mắt rơi xuống dòng sông mênh mông dưới chân, thân thể Lục Đề bất giác khẽ run rẩy, dừng một chút rồi nói:

- Rất nhiều võ giả, tiến vào tuyệt cảnh đều là vì tìm kiếm phiến Mộng Yểm chi hải kia, nhưng còn chưa kịp tới thì đã chết ở trên đường! Nếu các ngươi có thể thấy được con đường rải đầy xương trắng kia, liền sẽ biết phương hướng đi tới Mộng Yểm chi hải!

- Hô hô!

Tiếng nói chuyện rủ rỉ lại âm sâm dị thường, trừ Tô Dật ra, Mộc Nhân Kiệt, Vương Thượng Vũ và Tần Nhữ đều ánh mắt rung động, lộ ra một tia hoảng sợ.

Thấy mọi người đều trầm mặc không nói, khóe miệng Vương Thượng Vũ nhếch lên ý cười ngây ngô, trầm giọng nói:

- Ai nha, không sao đâu, đã khủng bố như vậy, cùng lắm chúng ta không đi Mộng Yểm chi hải kia là được, chẳng phải ở chỗ khác cũng có toái phiến! Chúng ta có thể tìm tới một toái phiến là đủ rồi! Trong thời gian mười ngày, tìm được một khối mang ra, vậy cũng được a!

Quay đầu lại, sắc mặt Lục Đề thoáng chốc trở nên âm trầm vô cùng, ánh mắt run rẩy thậm chí còn mang theo vài phần khiếp hãi:

- Không khả năng, chẳng ai có thể mang ra toái phiến kia cả!

- Năm đó, ta cũng ôm theo ý tưởng như thế, từng phí hết tâm tư tìm được một khối Yểm Hải toái phiến, nhưng còn tiếp xúc chưa được nửa ngày, không kịp lĩnh hội huyền bí bên trong, thì tâm ma võ đạo đã liên tục xuất hiện! Thiếu chút mất mạng ở trong đó!

Ánh mắt Tô Dật, Mộc Nhân Kiệt và Vương Thượng Vũ đều thoáng trầm xuống, mới chỉ một toái phiến đã có hiệu quả như thế, vậy Mộng Yểm chi hải kia sẽ còn khủng bố cỡ nào?

- Trong Mộng Yểm chi hải đó rốt cục cất giấu cái gì? Sao ngay cả toái phiến đều khủng bố như vậy.

Tô Dật nghi hoặc nhìn sang Lục Đề hỏi.

- Là ma vật! Cũng có thể là là cự thú thượng cổ! Thậm chí có khả năng còn cất giấu bí mật khủng bố hơn nữa! Nhưng bởi chưa từng có người tới gần phiến biển lớn kia, nên ai cũng không biết!

Yết hầu Lục Đề thoáng lăn động, khuôn mặt nho nhã trầm tĩnh cũng chớp hiện sợ hãi.

- Đã khủng bố như vậy, Vân gia còn kiên trì muốn tộc nhân đi vào, xem ra lợi ích bên trong xác thực kinh người!

Tô Dật sờ sờ cằm, đột nhiên trong cơ thể một thanh âm hồi lâu không thấy động tĩnh nay bỗng chậm rãi truyền ra.

- Phiến Mộng Yểm chi hải kia nhất định là sản vật tạo thành từ đại kiếp Thái Cổ tan vỡ, nghĩ cách vào xem!

Giọng Thiết Hồn Mạch thanh âm từ huyền quan truyền đến, sau đó lại biến mất.

Lúc này, nghe thấy thanh âm Thiết Hồn Mạch, tâm thần Tô Dật không khỏi rung lên.

Từ khi mình bóc mở Huyền Linh thần mạch, thời gian Thiết Hồn Mạch tiến vào trạng thái ngủ đông càng lúc càng dài.

Hiện tại, vì phiến Mộng Yểm chi hải trong truyền thuyết kia, hắn lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, nơi đó tuyệt đối sẽ có thu hoạch khó mà tưởng tượng ra được.

Giữa lúc đang trầm tư, Lục Đề chợt cầm một gốc rễ khô óng ánh quang trạch đưa tới trước mặt Tô Dật, trên đó bao trùm màn sáng nhàn nhạt, quang mang mờ mịt tồn lại dược khí rất tốt.

- Đây là Thác Mạch Đằng!

Hai mắt Tô Dật sáng lên, giương mắt nhìn Lục Đề.

- Nghe Tần Nhữ nói, ngươi muốn thứ này?

Lục Đề híp mắt cười nói, Tần Nhữ ở bên cũng khom lưng cười hắc hắc.

Tiếp lấy Thác Mạch Đằng, khóe miệng Tô Dật thoáng nhếch lên, mải tham gia thi tuyển, ngược lại quên mất chuyện này.

- Lần này ngươi tham gia thi đấu, lại được thứ nhất, còn giáo huấn hai tiểu tử kia một trận, đây coi là lễ vật ta tặng ngươi!

Lục Đề nói.

Tô Dật vuốt ve Thác Mạch Đằng, bỏ vào trong túi không gian, như vậy, Bích Tuyền Luyện Cốt đan giúp sư phó khôi phục kinh mạch nay chỉ còn thiếu Tuyết Yên Thảo và Dưỡng Tinh Thần Nê.

Lục Đề Lục Đề khép mắt cúi đầu nhìn Tô Dật, sâu kín nói:

- Về phần Tuyết Yên Thảo và Dưỡng Tinh Thần Nê, ta ngược lại từng gặp qua trong Yểm Hải tuyệt cảnh.

- Ồ?

Ánh mắt Tô Dật lần nữa hiện lên vẻ vui mừng, thoáng chốc lại nhíu mày, đánh giá Lục Đề, nhất thời cảm thấy Lục Đề tựa hồ có chút ân cần quá mức.

- Tại sao ngươi phải nói tin tức này cho ta?

- Ha ha ha!

Lục Đề vuốt râu cười to, nói:

- Lần này ngươi chưa thực sự ra tay, nhưng ta biết thực lực chân chính của ngươi, vào Vân gia, tiến Yểm Hải, tuyệt đối sẽ có chấn động kinh thiên động địa! Chỉ là đến lúc đó nhớ đừng quên ta là được!

Tô Dật hai tay khoanh trước ngực, lập tức hiểu ý của Lục Đề, Lục Đề là người thông minh, ở trong tông môn như thế, nếu đằng sau không có chút thế lực nào, vậy chỉ có nhìn rõ hình thế, thời thời khắc khắc suy xét cho chính bản thân mình.

Sớm lót đường sẵn cho bản thân là mánh khóe loại người như Lục Đề quen dùng, Lục Đề không phải người xấu, nhưng tuyệt đối là một người thông minh.

Người thông minh tự nhiên thích nói chuyện với người thông minh.

- Đây là tự nhiên! Ta sẽ tận lực.

Tô Dật hiểu ý cười một tiếng.

Rất nhanh, mấy người đáp lấy Tật Phong Bạch Ngọc Điêu, chẳng mấy chốc đã đi đến Thiên Lan hải vực.

Mây trắng lượn lờ tựa như thủ vệ lấy vùng biển này, trên hư không, chỉ thấy Bạch Ngọc điêu giang hai cánh ra, đột nhiên gia tốc vọt tới giữa mây trắng.

- Két ô!

Tiếng thú rít chấn thiên, sóng âm khủng bố chấn ra gợn sóng không gian chung quanh, tức thì mây trắng cấp tốc xô vào nhau, tụ thành hình dạng một cánh cửa.

Cuồng phong gào thét, năng lượng chung quanh tấn tộc hội tụ về phía cửa mây, Tô Dật đứng trên Bạch Ngọc điêu, tức thì cảm giác được khí tức ba động tuôn đến quanh thân.

- Oanh!

Trên bầu trời sáng trong, Lục Đề trên tay kết ấn, một cỗ uy áp cuồn cuộn giáng lâm phiến thế giới này, quang mang chói lòa từ trên cửa cây trút nghiêng xuống.

- Vận chuyển nguyên khí, bảo vệ tâm hồn!

Lục Đề lớn tiếng quát.

Nháy mắt, toàn bộ hải vực như được phóng đại, chúng nhân ở trên Bạch Ngọc điêu bất giác cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé.

Uy áp hùng hậu khiến chúng nhân vội nhắm mắt lại, chỉ nghe Bạch Ngọc điêu dưới chân lần nữa giương cánh.

- Vù vù!

Như là xuyên qua thời không, lấy Bạch Ngọc điêu làm trung tâm, không gian thoáng chốc nứt toác ra, thỉnh thoảng kèm thêm tiếng sấm sét vang dội.

Lúc xuyên qua không gian, trừ Lục Đề, tất cả mọi người đều hai mắt nhắm nghiền, duy chỉ có Tô Dật trợn tròn mắt, quanh thân ánh sáng màu vàng óng phun trào không ngừng, bình tĩnh như thường.

- Gia hỏa này đến cùng là ai! Tại sao lại có được năng lượng linh hồn mạnh như vậy!

Ngay khi đang kiệt lực khống chế Bạch Ngọc điêu, trông thấy Tô Dật thần sắc trấn tĩnh, trong lòng Lục Đề lập tức khẽ động.

Từng trải qua thời không phong bạo, xuyên qua không gian kiểu này đối với Tô Dật chẳng khác gì như trò trẻ con.

Lần này Tô Dật chủ động mở mắt ra là vì muốn ghi nhớ lộ tuyến đến Vân gia, chuyến đi Vân gia này có thể nói là rất hung hiểm, không thể không sớm dự phòng.