Chương 2127
Xoẹt!
Trong sơn cốc vô ngần, có một phiến lớn hoa sen, nụ hoa nở rộ, thanh tịnh và tao nhã.
Một dải lụa lấp lánh ánh sáng bạc từ trên chín tầng trời gào thét lao xuống, trong dải lụa ánh sáng, ẩn ẩn thấy có mấy đạo quang ảnh màu bạc trắng đầy mộng ảo.
Lúc quang ảnh rơi vào trong đường hầm không gian đen nhánh thì lại đột nhiên tan biến, hiện ra chính là đám người Tô Dật đến từ Vô Cực Đại Lục.
- Chít chít!
Giữa không trung, Tật Phong Bạch Ngọc Điêu hét to một tiếng vang rền, mấy đóa hoa sen to lớn bên dưới như có linh tính, di chuyển phương vị, đi tới nơi đám người Tô Dật sắp hạ xuống.
Sau đó, Bạch Ngọc điêu lần nữa vỗ cánh, thân thể khổng lồ kích lên tầng tầng gợn sóng không gian, rồi bất chợt tiêu tán thành một đoàn mây khói ngay giữa không trung.
Mấy túi không gian trong mỏ chim như tiếp đến chỉ lệnh, lần lượt rơi xuống đống hoa sen bên dưới.
Đám người Tô Dật không còn chỗ dựa, khẽ nhíu mày, thân hình uốn éo giữa không trung, nguyên khí quang mang tràn ra quanh người, nhao nhao thi triển thân pháp vũ kỹ.
- Ba người các ngươi tới đóa hoa sen này, ta và Tần Nhữ đi đóa kia!
Lục Đề ngước mắt lên nói với Tô Dật.
- Sưu sưu!
Sau đó, trong tay Lục Đề bắn ra một đạo quang mang, tiếp lấy Tần Nhữ, hai người vững vàng hạ xuống trên đống sen.
Cánh sen rung nhẹ, chấn lên vô số điểm sáng màu hồng, linh khí tràn đầy, rất có mỹ cảm.
Đầu bên kia, Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt cũng phân ra một người một bên, kéo lấy Vương Thượng Vũ không có chút thân pháp vũ kỹ nào rơi xuống một đóa hoa sen khá lớn khác.
- Ôn Uyên, nơi này là Vân gia Cửu Liên Trì, phân biệt có thể đưa các ngươi tới chín nơi khác nhau của Vân gia, cụ thể thì Thượng Vũ sẽ giải thích cho ngươi!
Lục Đề cười cười, chỉ vào hồ lớn mênh mông chứa đầy hoa sen, hướng Tô Dật giới thiệu nói.
Sau đó, Lục Đề nhìn thoáng qua Vương Thượng Vũ, thấp giọng nói:
- Thượng Vũ, ngươi trước mang Ôn Uyên và Nhân Kiệt tới chỗ ở của ngươi! Ta và Tần Nhữ đi nộp lên dược liệu, sau đó sẽ tới an bài các ngươi tham gia dự thi!
Vương Thượng Vũ khẽ gật đầu, chắp tay cười nói:
- Lục Đề đại nhân, trong Vân gia còn có chỗ ở của ta ư?
Lần này đi ra chính là muốn trục xuất Vương Thượng Vũ khỏi Vân gia, giờ nơi này làm gì còn chỗ cho Vương Thượng Vũ an cư.
Nghe vậy, Lục Đề tức thì có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Lần này khu trục không phải là ý của tất cả người trong tông!
Tới đây liền thấp giọng nói khẽ:
- Cũng chỉ là ý của số ít trưởng lão thôi! Chỗ ở của ngươi tự nhiên cũng không bị người đoạt! Ngươi đi trước đi! Ta tin tưởng, lần này trở về, ngươi nhất định sẽ khiến tất cả mọi người cả kinh không thôi!
Ánh mắt chuyển dời từ Vương Thượng Vũ đến trên thân Tô Dật, sau đó Lục Đề liền dẫn Tần Nhữ đi thẳng về hướng tây bắc.
Thấy Lục Đề đã đi xa, Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt đều đi đến bên cạnh Vương Thượng Vũ, người quen thuộc nhất đối với nơi này.
- Tiếp theo đều nghe ngươi! Ta và Tô Dật phải dựa vào ngươi chiếu cố!
Mộc Nhân Kiệt mắt tỏa quang mang, nhíu mày nói.
- Ngươi! Làm sao biết!
Nhìn Tô Dật, lại nhìn Mộc Nhân Kiệt, Tô Dật ở bên cạnh tựa hồ cũng không ngạc nhiên khi thấy Mộc Nhân Kiệt trực tiếp nói ra tên mình.
- Đi thôi! Gia hỏa này sớm đã nhìn ra! Chẳng qua giờ tiến vào Vân gia, hai ngươi vẫn gọi ta Ôn Uyên là được! Vân gia có vẻ khá là phức tạp!
Tô Dật vỗ vỗ vai Vương Thượng Vũ, hít sâu một hơi, ánh mắt quét nhìn chín đóa hoa sen trong ao rộng mênh mông.
- Không sai! Cũng không biết là phúc là họa! Ba người chúng ta nhất định phải chân thành với nhau, như vậy mới có thể có thu hoạch!
Mộc Nhân Kiệt chớp chớp mắt, trong ánh mắt sáng tỏ lóe ra một chút ánh sáng.
Trong ao, hơn mười đạo bóng đen to lớn, tựa như cự mãng ẩn núp dưới làn nước chậm chạp xuyên thoa, nhìn đám quái vật khổng lồ kia, trong lòng Tô Dật khẽ động.
Từ khí tức thì thấy, đám yêu thú này khí tức hùng hậu, tu vi đều trên dưới Yêu Tông cảnh.
Nhìn chằm chằm đám yêu thú du động dưới làn nước, mắt Tô Dật thoáng rung lên.
Nếu không rơi chính xác lên hoa sen, vũ giả dù mạnh đến mấy, chỉ cần rơi xuống ao, tuyệt đối sẽ thành thức ăn trong miệng đám súc sinh này.
- Mấy tên tiểu tử Vân gia, mau cút đi vào! Cẩn thận ông đây ăn ngươi!
Dưới ao sen, một giọng nam hung hãn từ lòng đất truyền ra, tiếng khàn như chiêng vỡ, khiến người tâm hồn kích đãng.
Đột nhiên, mấy giọng nữ xinh đẹp cũng theo đó truyền ra, như là tiếng ruồi nhặng phiền người tiến vào nội tâm.
- Mấy tiểu ca ca, mau vào đi, không thì đến bồi nô gia!
- Nhìn bộ dáng có vẻ tuấn tú lắm! Đáy ao tịch mịch, ta chờ các ngươi!
- Mau tới đi! Ở trong đó đều là đầu tử già khú đế, còn không bằng xuống dưới đáy giải cứu người ta!
- Ầm!
Vương Thượng Vũ mặt nóng lên, khẽ nhíu mày, ấn kết trong tay xoay chuyển, hoa sen dưới chân sinh ra từng trận khói trắng hồn hậu, lập tức lao nhanh về phía tây bắc.
Đóa sen phi tốc di động, mấy hoa sen khác ở bên cạnh tức thì tránh ra nhường đường.
Hoa sen chở ba người lao đi với tốc độ cực nhanh, tạo thành một vòng gợn sóng trên mặt nước trong xanh.
- Đám yêu thú vừa rồi, chỉ cần thả đi ra, sợ rằng đều là cường giả cực mạnh!
Mộc Nhân Kiệt lắng nghe tiếng trêu chọc không ngừng nghỉ sau lưng, tấm tắc xưng kỳ, vẻ sợ hãi trên mặt thật lâu vẫn không tiêu tán.
Sắc mặt Vương Thượng Vũ cũng đỏ gay, có thể thấy mấy đạo thanh âm vừa rồi mang theo áp bách linh hồn to lớn cỡ nào, đối vũ giả bình thường mà nói thì cũng là một loại khảo nghiệm.
- Cửu Liên trận này không chỉ là cửa ra vào Vân gia, mà còn dùng để trấn áp những yêu tà kia! Nếu đệ tử Vân gia có phạm sai lầm, đều sẽ bị trực tiếp ném vào trong đó!
Vương Thượng Vũ thở dốc hổn hển, mồ hôi lớn bằng hạt đậu thuận theo gò má chảy xuống.
Tô Dật ở bên đang không ngừng vận chuyển Ngự Thiên quyết, ánh mắt sáng rực thanh tỉnh, không bị ảnh hưởng chút nào, khẽ gật đầu nói:
- Thủ đoạn này của Vân gia đúng là lợi hại! Xem ra, Vân gia quả thật có không ít chỗ thần kỳ! Yểm Hải tuyệt cảnh, nhất định phải vào xem!
Đang khi nói chuyện, tốc độ hoa sen càng lúc càng nhanh, sau khi rời khỏi ao sen liền vút lên không phi hành, lao nhanh trong rừng tựa như chớp giật, vượt qua mấy ngọn núi.
Lúc này, Tô Dật mới biết toàn bộ Vân gia lớn đến cỡ nào, so với các thế lực đỉnh cấp khác, nơi này của Vân gia không chỉ diện tích bao la, linh khí cũng càng thêm thuần tịnh.
Vương Thượng Vũ chỉ xuống sơn hà cổ phác dưới chân, lần lượt giảng giải cho Tô Dật nghe và cấu thành và phân bố của Vân gia, cùng với những chỗ cần phải lưu ý.
Cảm thán thế lực khổng lồ của Vân gia, ba người chậm rãi hạ xuống trước một mảnh nhà tranh.
- Đến rồi!
- Vương Thượng Vũ khẽ nói.
Rớt đất, hoa sen hướng về phía Vương Thượng Vũ nhẹ gật đầu, rồi lập tức tiêu tán.
- Ngươi ở chỗ này?
Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt đều thoáng kinh ngạc.
Nơi này so với kiến trúc tuyệt mỹ Tô Dật vừa thấy ven đường thì đúng là rác rưởi.
Vương Thượng Vũ gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, cười nói:
- Ta không phải người Vân gia, cho nên chỉ có thể ở chỗ này. Nơi này cách phủ đô bên ngoài một đoạn khoảng cách rất dài, càng đừng nói tới nội phủ. Nhưng mà, nếu trưởng lão trong môn mở khóa học nghiên tu, ta có thể đi nghe, thế là đã tốt lắm rồi!
Dẫn Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt vào trong phòng, trong nhà tranh mặc dù đơn sơ, nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng, có cảm giác rất mộc mạc.