← Quay lại trang sách

Chương 2128

Tô Dật ngồi xuống, sau đó nhíu mày nhìn xem hoàn cảnh chung quanh, trong lòng dâng lên một cỗ nộ khí, thấp giọng nói:

- Uyển Nhi chẳng phải là con cái Vân lão đầu ư? Sao bọn hắn dám đối xử với ngươi như thế?

- Uyển Nhi bị Vân lão đầu trùng trùng bảo hộ, mới đầu, lúc Uyển Nhi còn có thể tới thăm, người khác quả thực sẽ có kiêng kị, nhưng sau lần ta dẫn Uyển Nhi về lại Man thành, kể từ đó, Uyển Nhi liền bị gia chủ cấm túc. Ta cũng chỉ còn biết bị người khi dễ, lâu dần rồi cũng quen.

Vương Thượng Vũ vừa nói vừa châm trà cho Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt, nhiệt tình mời bọn hắn, phủi phủi tro bụi trên bàn nói:

- Ta biết Uyển nhi không thích nơi này, nếu ta cũng đi, nàng liền càng cô đơn!

- Mập mạp, ta...

Trong lòng Tô Dật không khỏi dâng lên cảm giác áy náy, thấy người bạn từ nhỏ này thay mình gánh chịu nhiều chuyện như vậy, tâm tình đột nhiên trầm xuống.

- Nhưng giờ thì khác! Ngươi đến rồi! Uyển Nhi muội muội nghe được nhất định sẽ rất vui!

Vương Thượng Vũ cười một tiếng, trên khuôn mặt chất phác hiện đầy vẻ hưng phấn.

Mắt Tô Dật cũng sáng lên, gật đầu nói:

- Uyển Nhi sẽ tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh chứ?

- Lần tuyệt cảnh này, cường giả Nguyên Hoàng cảnh bốn mươi tuổi trở xuống đều sẽ tham gia! Uyển Nhi muội muội nhất định cũng có mặt! Chỉ là, lâu vậy không thấy, chẳng biết Uyển Nhi muội muội đã đến cảnh giới gì!

- Cường giả Nguyên Hoàng cảnh bốn mươi tuổi trở xuống!

Nghe được Vương Thượng Vũ nói vậy, Mộc Nhân Kiệt và Tô Dật lại lần nữa nhướng mày lên.

- Ầm ầm!

Lúc này, bên ngoài chợt một vang lên một tiếng nện đất cực mạnh, như là có người đang đánh nhau, không khỏi thu hút sự chú ý từ đám người Tô Dật.

- Bên ngoài sao vậy?

Tô Dật và Vương Thượng Vũ, Mộc Nhân Kiệt cùng đứng dậy, xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một vị lão nhân điên điên khùng khùng đứng ở trước nhà, bước chân loạng choạng, chính đang nói với hai tên đệ tử thân mang huyền bào:

- Các ngươi muốn làm gì! Đây là Thượng Vũ... chỗ của Thượng Vũ!

- Lão già điên, nhanh cút ngay cho ta! Vương Thượng Vũ đã bị đuổi ra Vân gia, nơi này giữ lại cũng là vướng víu, thời gian này, nơi đây sẽ là diễn võ trường của lục môn chúng ta!

Một đệ tử nhếch môi cười nói.

- Gia chủ sẽ không đáp ứng! Gia chủ tuyệt sẽ không đáp ứng!

Lão giả điên khùng giương nanh múa vuốt, một thân rách rưới, ngón tay bẩn thỉu chỉ về phía tên đệ tử thanh niên.

- Ngươi tự lo chính ngươi cho tốt đi, nếu không phải gia chủ khai ân lưu ngươi lại, các trưởng lão cũng không chấp nhặt với ngươi, bằng không kết cục ngươi cũng chẳng khác gì tên kiến hôi kia đâu!

- Ầm!

Đang khi nói chuyện, trong tay tên đệ tử trẻ tuổi vẽ ra một đạo kiếm khí trắng như mây, mũi kiếm sắc bén xuyên qua không khí, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, nhắm thẳng tới đầu lão già điên!

- Tiểu tử thúi! Ta liều với các ngươi!

Thấy kiếm khí đâm tới, lão già điên nâng lên hai tay bẩn thỉu, cũng nhắm thẳng về phía mũi kiếm.

- Ngươi muốn chết à! Tên Phong bá này gia chủ cũng không dám động!

Một tên đệ tử khác lớn tiếng quát tên đệ tử vừa ra tay, lập tức từ lòng bàn tay cũng tôn ra chưởng ấn.

Sóng kiếm và chưởng ấn bạo kích giữa không trung, năng lượng linh hồn bàng bạc lập tức nổ bung ra sóng xung kích hình tròn, đánh bay Phong bá trùng trùng ngã xuống đất!

Thân thể gầy còm bị quăng ném trên mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm muộn.

Không nghĩ tới Phong bá lại đột nhiên xông lên, hai tên đệ tử trẻ tuổi cũng có chút kinh ngạc.

- Phong bá!

Đồng tử Vương Thượng Vũ lập tức đỏ ngầu, chuẩn bị xông ra, lại bị Tô Dật và Mộc Nhân Kiệt ngăn lại.

- Người bên ngoài là ai?!

Tô Dật nhíu mày hỏi.

- Xem ra hẳn là người Lục môn!

Trong lòng Vương Thượng Vũ dâng lên một cỗ nộ khí, có chút nôn nóng nói với Tô Dật:

- Trong Vân gia, các đệ tử nội phủ có bang phái của riêng mình, Lục Hâm và Lục Dịch chính là Lục môn, thủ lĩnh các bang phái đều là do đệ tử hạch tâm của một vị trưởng lão nào đó đảm nhiệm!

Tiếp sau, Vương Thượng Vũ giải thích cho Tô Dật, thủ lĩnh Lục môn Lục Lâm Huyền từng là một trong những người ái mộ Vân Tinh.

Thế nên Vân Tinh biến mất, ở chừng mực nào đó, Lục Lâm Huyền liền quy trách nhiệm lên đầu Tô Dật, mà Vương Thượng Vũ lại là bạn tốt của Tô Dật, tự nhiên cũng thành đối tượng bị công kích.

- Chỗ này cách nội phủ xa như vậy, cầm nơi đây làm diễn vũ trường, đánh rắm!

Vương Thượng Vũ tức giận nói.

Sờ sờ cằm, nhìn Phong bá nằm ở trên đất, Tô Dật chợt thấp giọng nói:

- Nói như vậy, bọn hắn chính là mượn cớ gây chuyện?!

- Đi ra xem một chút!

Tô Dật quát khẽ một tiếng, ngữ khí lạnh lùng.

Đột nhiên, ba đạo khí tức cường hãn từ trong nhà tranh bay thẳng mà ra, kình phong đập mặt mà tới khiến hai tên đệ tử Lục môn cấp tốc giật lui ra sau.

- Phong bá!

Vương Thượng Vũ nét mặt trầm xuống, đỡ Phong bá dậy, trong mắt tràn đầy bi phẫn.

Nhìn thấy Vương Thượng Vũ, khóe miệng Phong bá lập tức lộ ra ý cười xán lạn, nói:

- Thượng Vũ, hắc hắc hắc, ta biết ngay, ngươi sẽ không đi! Hai tên tiểu tử thúi này gạt người!

- Đây không phải đứa nhà quê kia sao! Còn dám trở về!

Thấy rõ ràng người tới, hai tên đệ tử Lục môn lớn gan lên, âm lãnh nói.

- Hướng hắn xin lỗi!

Tô Dật ánh mắt lạnh lùng, thanh âm trầm thấp tựa như sống sét giữa đất bằng.

Khí tức cường hãn tung trào ra từ trên thân Tô Dật, lập tức khiến không gian nơi đây tràn đầy khí tức lăng lệ tiêu sát.

Tức thì, Phong bá và hai tên đệ tử Lục môn đều quay sang nhìn thanh niên vừa đột nhiên xông tới này.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Khí tức bá đạo vô song và sát ý hung tàn trên thân Tô Dật lập tức khiến hai tên đệ tử Lục môn có chút hoảng loạn.

- Hướng vị lão bá này nói xin lỗi! Lần thứ hai!

Đứng ở một bên, Mộc Nhân Kiệt hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt cũng cực lạnh lùng.

Lập tức, hai tên đệ tử Lục môn nhìn nhau khẽ cười, phảng phất nghe thấy được chuyện gì đó rất buồn cười, cười nhạo nói:

- Tiểu tử, nơi này còn chưa tới phiên ngươi xương cuồng! Nơi này là Vân gia, chúng ta là đệ tử Lục môn! Tới tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh, liền tưởng rằng mình là nhân trung long phượng chắc?

- Ta có phải long phượng hay không ngươi nói không tính, ngươi có phải giun dế hay không, ta nói tính!

Vừa dứt lời, ngay khi ánh mắt hai người khẽ rung lên, thân ảnh Tô Dật đã lao đi như điện, vùng không gian phía sau cuộn lên gợn sóng.

Trong không gian chấn đãng đó, Tô Dật bước chân khẽ động, giống như quỷ mị bắn vọt đến bên cạnh hai người.

- Ầm!

Con ngươi đột nhiên co rút lại, ánh mắt kinh hãi tột độ, còn chưa hé miệng, hai người đã cảm giác được khí tức hung hãn tiêu sát của Tô Dật ập tới.

Hai tay Tô Dật cầm lên cổ hai người, ánh mắt thâm thúy tựa như vực sâu vô tận.

- Mạnh quá!

Lúc này hai người mới giật mình nhận ra thực lực Tô Dật, sắc mặt tức thì cuồng biến.

Cổ họng bị siết chặt, ánh mắt trống rỗng ngốc trệ, tưởng muốn kháng cự lại đã không kịp.

- Xin lỗi Vương Thượng Vũ, xin lỗi vị lão nhân này, ta không nhắc lại lần thứ ba đâu!

Tô Dật mắt sáng rực như đuốc, sát ý khiến người rùng mình, tóc gáy dựng đứng.

- Ầm!

Tô Dật vung tay lên, khí tức lăng lệ tiêu sát càn quét ra, chỉ nghe một tiếng hét lớn, hai tên đệ tử bị cuồng phong cuốn lên, bạo ngã trước mặt Phong bá và Vương Thượng Vũ.