← Quay lại trang sách

Chương 2129

Trọn cả bình địa cũng theo đó đung đưa kịch liệt, năng lượng khủng bố khiến hai người khí tức hỗn loạn, phun ra một chùm huyết vụ.

Quay đầu lại nhìn Tô Dật, hai tên đệ tử sớm đã trố mắt cứng lưỡi, thân mình run rẩy, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi đụng tới Lục môn, ngươi còn định tham gia tuyệt cảnh nữa không?! Nhục nhã chúng ta, ngươi nghĩ tới kết cục chưa!

Hai người ý đồ chuyển ra Lục môn nhằm hù dọa Tô Dật, khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên.

- Dập đầu!

Trong ánh mắt biếc nhác của Tô Dật lại lần nữa lóe ra một tia tinh quang, căn bản không để ý hai người đang nói gì!

Bàn chân trùng trùng giẫm lên mặt đất, năng lượng khủng bố xung kích mà ra, nháy mắt liền khiến hai tên đệ tử quỳ xuống, đầu cắm sâu vào bùn đất.

Liên tục ba tiếng vang trầm muộn, Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt đứng ở bên cạnh đều khe khẽ nuốt nước bọt.

Cơ hồ không thấy qua Tô Dật xuất thủ, thủ đoạn phong bạo quá đột nhiên, sớm khiến hai người kinh ngạc không ngậm miệng lại được.

Hai tên đệ tử trước mắt này cũng là Nguyên Hoàng cảnh, mặc dù tu vi không cao, nhưng ở trước mặt Tô Dật lại chẳng có chút sức hoàn thủ nào, quả thực không khác gì giun dế.

Phong bá đang được Vương Thượng Vũ dìu đỡ cũng trợn tròn mắt, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc rồi tan biến, chăm chú nhìn xem Tô Dật.

- Chậm đã! Dừng tay!

Trên không trung, hai đạo thân ảnh quen thuộc phi tốc lao tới.

Tốc độ Lục Đề cực kì khủng bố, một nhịp thở liền vọt đến trước người Tô Dật, thần sắc chấn kinh liếc nhìn toàn trường, tức thì nói:

- Ôn Uyên! Ngươi gây họa rồi! Bọn hắn chính là người Lục môn!

- Vậy thì sao?!

Tô Dật nhướng mày, liếc nhìn hai tên đệ tử Lục môn không chút sức đánh trả nằm bẹt trên đất, trong mắt nhiều thêm một tia khinh thường.

- Trước buông ra! Nghe ta!

Lục Đề trầm giọng nói.

- Sưu!

Kình lực cuồng mãnh dời khỏi thân hai người, hai tên đệ tử Lục môn đầu trán ung thũng, miệng phun máu thương, rõ ràng bị thương không nhẹ.

- Lục Đề, đây chính là người mà ngươi tuyển về! Được lắm! Ta sẽ đi bẩm báo Lâm Huyền sư huynh! Chờ đấy!

Trừng mắt liếc Lục Đề và Tô Dật, hai thanh niên mang theo thân mình đầy máu đứng dậy.

Dứt lời, hai người dìu đỡ lấy nhau, dưới chân tuôn ra vòng xoáy nguyên khí, hướng phía nội phủ mà đi.

Nhìn đệ tử Lục Môn đi xa, sắc mặt Lục Đề thoáng hiện vẻ ảm đạm.

Trở lại trong phòng, Lục Đề trước là kiểm tra thương thế Phong bá, quan tâm nói.

- Phong bá, không sao chứ? Hai tên đệ tử này hạ thủ ác quá!

Phong bá liếc nhìn Tô Dật, lập tức bật cười ha hả, mơ mơ hồ hồ ngồi trên mặt đất, nói nhỏ:

- Không đau chút nào cả! Hắc hắc hắc!

Thấy Tô Dật có vẻ mê hoặc, Lục Đề giải thích:

- Ôn Uyên, vị này là Phong bá, trước giờ luôn đối xử không tệ với Thượng Vũ, chỉ là ngày thường vẫn hay điên điên khùng khùng, nhưng gia chủ quả thực rất chiếu cố hắn!

- Ôn Uyên...

Phong bá đột nhiên ngồi dậy, trong mắt lóe lên một tia ba động kịch liệt, liên tục lặp lại mấy lần, rồi nói:

- Thượng Vũ, đây chính là vị huynh đệ mà ngươi nói?

Nhìn Phong bá, Tô Dật tự nhiên nhận ra Phong bá không hề bị thương.

Ngay lần đầu gặp mặt, Tô Dật đã có cảm giác muốn mở rộng lòng mình với người này, bèn khẽ gật đầu với Vương Thượng Vũ.

- Đúng thế! Đây chính là Tô Dật mà ta thường xuyên nhắc tới, huynh đệ tốt của ta, Tô Dật! Hắn cũng tới tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh lần này!

Vương Thượng Vũ cười ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi trên thân Tô Dật.

Thấy Phong bá quả thật có chút điên khùng, trong lòng Tô Dật có một cảm giác khó nói nên lời, lóe lên rồi biến mất, lập tức hướng Phong bá thăm hỏi, nói nhỏ:

- Phong bá, cám ơn ngươi chiếu cố Thượng Vũ!

Tô Dật lộ ra nụ cười ấm áp, vẻ chân thành khiến người không khỏi cảm động.

Phong bá dường như cũng bị cảm nhiễm, tròng mắt dần ướt át, đột nhiên đứng dậy, loạng choạng nói:

- Nơi này quá nguy hiểm, quá nguy hiểm! Tuyệt cảnh không dễ chơi, tuyệt cảnh không dễ chơi! Các ngươi đi mau!

Nói xong, Phong bá liền đá cửa mà đi, bỏ lại đám người Tô Dật kinh ngạc không thôi.

- Ai, lâu nay Phong bá đều như thế! Nhưng mà người lại rất tốt!

Vương Thượng Vũ sờ sờ chóp mũi, có chút xấu hổ nói.

- Vậy ư?...

Nhìn theo Phong bá dần tan biến trong màn đêm u ám, cảm giác kỳ quái cứ quanh quẩn trong lòng Tô Dật, người này hắn rất quen, cứ như đã gặp qua ở đâu rồi vậy.

- Ngươi quả nhiên chính là Tô Dật!

Đứng ở phía sau, Lục Đề không khỏi động dung, thảng thốt nói.

- Lục Đề đại nhân, là Tô Dật, lần này hẳn có thể thành công!

Tần Nhữ cũng hưng phấn không thôi, nhìn Tô Dật như là nhìn cứu tinh, càng nói càng kích động.

Tô Dật quay đầu nhìn sang Lục Đề, muốn giấu cũng giấu không được, bèn xem như thừa nhận, hỏi:

- Cái gì thành công? Hai tên đệ tử kia có vẻ không sợ sệt ngươi cho lắm!

Nghe vậy, Lục Đề nhìn thoáng qua Vương Thượng Vũ, gật đầu đành chịu, thấp giọng nói:

- Đấy chính là lý do ta cần ngươi giúp, Vân gia lịch sử lâu đời, người ngoại lai giống như ta, đến sau mới gia nhập Vân gia. Còn hai tên đệ tử vừa rồi thì đều là người trong Lục môn, Lục môn là bang phái của đệ tử nội viện, có thể xếp hạng top mười!

- Hơn nữa, bang phái giống như Lục môn, phía sau đều có trưởng lão trong nhà làm chỗ dựa, tỷ như gia gia của Lục Hâm và Lục Dịch chính là trưởng lão cổ tông. Lục Lâm Huyền làm thủ lĩnh Lục môn, khoan nói tu vi, chỉ riêng địa vị, cũng đã không phải chấp sự bình thường có thể so sánh!

Lục Đề nhún vai, lộ vẻ khó xử nói.

Tần Nhữ đi đến bên người Tô Dật, thấp giọng giải thích:

- Yểm Hải tuyệt cảnh lần này đối với Lục Đề đại nhân mà nói thì cũng là một lần khảo nghiệm! Ba người các ngươi tiến vào Yểm Hải tuyệt cảnh, nếu ai đó có thể lấy được thành tích tốt, thuận lợi tiến vào top mười Vân bảng, Lục Đề đại nhân cũng có thể nhờ đó trực tiếp từ chấp sự thăng nhiệm thành trưởng lão!

- Đến lúc đó, Lục Đề đại nhân liền không cần nơi nơi bị người xem thường!

Vương Thượng Vũ ngước mắt lên, trong mắt mang theo mấy phần sướng khoái.

Vân bảng, chính là bảng xếp hạng đệ tử nội viện, chuyện này trước đây Vương Thượng Vũ đã nói qua.

Trong mắt Tô Dật lóe lên một tia gợn sóng, thấp giọng nói:

- Yểm Hải tuyệt cảnh không phải nơi để rèn luyện ư? Tại sao lại có liên quan đến Vân bảng."

Lục Đề hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, thấp giọng nói:

- Ta cũng là trở về mới nghe được người trong môn nói, gia chủ lâm thời nổi ý, mây bảng đại quyết tái sẽ được tiến hành trong tuyệt cảnh! Nếu một trong ba người các ngươi có thể tiến vào Vân bảng, ta liền có thể thăng nhiệm trưởng lão!

Liếc nhìn Tô Dật, Lục Đề thấp giọng nói tiếp:

- Nhưng là, hết thảy đều lấy an toàn làm chủ, ngươi đã dẫn lên Lục môn chú ý, tốt nhất phải cẩn thận thì hơn! Ta có thể làm trưởng lão hay không ngược lại không thật sự quá quan trọng!

- Xếp hạng tại Thiên Phong Tô Dật đều đứng thứ nhất, Vân bảng này hẳn cũng chẳng đáng là gì!

Mộc Nhân Kiệt nhìn Tô Dật, trong lòng dâng ra một tia ngạo ý.

Lục Đề khẽ cười một tiếng, ánh mắt rơi trên thân Mộc Nhân Kiệt và Tô Dật, nói:

- Xếp hạng tại Thiên Phong các thế gia gần như không tham gia. Đó chỉ là nơi thế gia dùng để rèn luyện đệ tử trẻ tuổi mà thôi. Tỷ như lần vừa rồi, Vân gia chỉ phái Vân Lượng tham chiến, căn bản không tính toán bộc lộ thực lực, Long gia chẳng phải cũng chỉ phái Long Thương tham chiến? Chênh lệch giữa thế gia và thế lực đỉnh cấp không đơn giản vậy đâu. Cứ lấy Lục Lâm Huyền mà nói, tuổi mới hai mươi bảy hai mươi tám, xếp thứ tám trên Vân bảng, nhưng tu vi đã đến Nguyên Tông cảnh tứ trọng!