← Quay lại trang sách

Chương 2130

Như vậy xem ra, người được xếp trên Vân bảng này đều có chút thực lực!

Tô Dật vuốt cằm, trầm ngâm nói.

Vân Lương, đương thời mới Nguyên Hoàng cảnh lục trọng đã đủ đại biểu Vân gia đi tham gia xếp hạng Thiên Phong, nhưng người trên Vân bảng mới đúng là thực lực chân chính của Vân gia.

Tô Dật thầm nghĩ, trong đầu lại lần nữa hiện ra thân ảnh Long Á, thân là cháu gái đại trưởng lão, hơn hai mươi tuổi cũng đến Nguyên Tông cảnh lục trọng.

Cầm hai người ra so sánh, thực lực Long gia liền có thể thấy được phần nào!

- Vị trí đệ nhất tất sẽ là ta!

Tô Dật mày kiếm nhướng lên, tiện tay dỡ xuống dịch dung, hít sâu một hơi khí lạnh, trong mắt không ngừng tuôn hiện vẻ cuồng ngạo.

Nếu trong cổ tông đã có nhiều người bởi vì Vân Tinh mà chán ghét chính mình như thế, vậy mình càng phải cầm vị trí thứ nhất kia.

Không chỉ để chứng minh lựa chọn của Vân Tinh không sai, càng là để chuẩn bị cho sau này đến lúc giao phong chính diện cùng Long gia.

Mạnh lên, đó là con đường mình nhất định phải đi.

Trước lấy đệ nhất Vân bảng, như vậy mới có thể từ trong miệng Vân Trung Ly hỏi thăm tung tích Vân Tinh.

Trong phòng, đám người Lục Đề, Mộc Nhân Kiệt nhất thời có chút ngây ngốc nhìn Tô Dật, nhìn bá khí cuồng phóng chảy ra quanh thân hắn.

Chúng nhân tâm thần khẽ động, Tô Dật dỡ xuống dịch dung tựa hồ hơi khác so với trong tưởng tượng.

- Ta tin tưởng Tô Dật! Bọn họ nhất định đều phải trố mắt nhìn hắn!

Vương Thượng Vũ ưỡn ngực, mắt sáng rực nói.

Ở bên cạnh, khóe mắt Mộc Nhân Kiệt thoáng giật nhẹ, lặng lẽ nhìn vị thiên kiêu chi vương quen thuộc này, trong lòng dâng lên một cỗ chiến ý hừng hực.

- Ngươi tin tưởng, ta cũng tin tưởng!

Mộc Nhân Kiệt nhìn chằm chằm Vương Thượng Vũ, khóe miệng cười nhẹ.

- Lần này Vân gia có lẽ sẽ có cải biến rất lớn!

Lục Đề ánh mắt sáng rực, nhìn đôi mắt thanh lãnh thâm thúy của Tô Dật, trùng trùng gật đầu.

Phòng tông chủ, bạch ngọc xây thành, khoan thai trang nhã.

Vân Trung Ly thân khoác trường bào tao nhã, lật xem danh sách tiến vào Yểm Hải tuyệt cảnh lần này, thoáng khẽ cau mày.

- Ầm!

Một đạo thân ảnh phá cửa mà vào, thần tình có chút căng thẳng của Vân Trung Ly thoáng buông lỏng, giận mắng:

- Ngươi thật tưởng mình là người điên rồi chắc! Chẳng có chút quy củ nào cả!

- Vì cái gì! Ngươi nói đi!

Nghe vậy, thân thể Phong bá thoáng cứng ngắc, từng bước đi tới, thảm đỏ cũng theo đó mà run rẩy.

- Nói cái gì đấy! Điên rồi à!

Vân Trung Ly mắt, tinh quang bắn ra, tay áo giương lên.

- Vì sao ngươi không nói với ta Tô Dật cũng tới!

Phong bá khí thế hùng hổ, tựa như khởi binh hỏi tội, mắt nhìn chằm chằm Vân Trung Ly, toàn thân bùng lên một cỗ chiến ý hùng hồn.

- Ngươi phát điên gì đấy! Nếu tiểu tử Tô Dật kia tới, ta còn không bắt hắn tới đây!

Vân Trung Ly phất phất tay, có chút bực bội nói.

Phong bá xông thẳng tới bên cạnh Vân Trung Ly, lớn tiếng nói:

- Ta đã thấy hắn rồi! Quá giống Phù nhi! Trong tổ ba người Lục Đề đưa về lần này có Tô Dật! Ôn Uyên, chính là Tô Dật!

Nhướng mày lên, Vân Trung Ly khẽ híp mắt, nhìn kỹ lại danh sách trong tay, tìm kiếm cái tên “Ôn Uyên, lập tức đứng bật dậy.

- Tiểu tử này, có chút đảm lượng! Vậy mà thật dám tới! Trực tiếp tham gia tuyệt cảnh, ta hỏi hắn ngay trong Yểm Hải, tính ra cũng đỡ hắn để hắn ở bên ngoài bị Long gia nhớ kỹ! Nhân tiện cũng hỏi hắn luôn về chuyện của Tinh nhi!

Trong đôi mắt già nua của Vân Trung Ly lập tức chớp hiện mấy đạo quang diễm.

- Yểm Hải tuyệt cảnh không như bình thường, chúng ta đã tính sẵn vào đó tìm kiếm tung tích A Phù! Sao có thể để Dật nhi cũng theo vào!

Hai mắt đục ngầu của Phong bá ngậm đầy nước mắt, thống khổ không thôi.

Nghe vậy, trong mắt Vân Trung Ly lóe lên một tia hàn quang, tức giận nói:

- Năm đó, Ôn Phù và ngươi bị lão đầu Long gia kia truy sát, là ta mang các ngươi về Vân gia tị nạn.

Ở Vân gia, Ôn Phù cứu Tinh nhi khỏi tuyệt mạch trời sinh, ta rất cảm kích. Bằng không lúc Long gia tới cửa, ta đã không đề nghị để các ngươi tiến Vân gia chí bảo - Yểm Hải tuyệt cảnh tạm thời tránh phong mang. Nhưng ở trong Mộng Yểm chi hải nàng lại bị nữ tử áo xanh mang đi, đó cũng không phải điều ta muốn thấy a! Ôn Phù lưu lại Mộc Trấn thiên thạch cho Tinh nhi, nhờ đó mới đổi lấy ngươi bình an mấy chục năm nay! Ngươi còn không trân tích! Nhất định phải làm cho chính mình người không ra người quỷ không ra quỷ!

Tô Kính Uyên lập tức như quả bóng xì hơi, nhớ lại quá khứ, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống đất, lẩm bẩm nói:

- Không có Ôn Phù, ta đã không tính là người!

- Nhưng mà, giờ Tinh nhi cũng tan biến vô ảnh vô tung, Tô Dật chính là người duy nhất từng có tiếp xúc với Vân Tinh, chẳng lẽ hắn cũng nên đi vào sao?!

Vân Trung Ly đi xuống bậc thềm, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói.

- Kính Uyên, ngươi lưu lại Vân gia nhiều năm như vậy, chẳng phải là vì giờ khắc này! Hiện tại Tô Dật vì Tinh nhi mà đến, đây là mệnh! Là mệnh của hai phụ tử các ngươi! Cũng là mệnh của ta!

Vân Trung Ly ai thán một tiếng, phiền muộn đè nén trong lòng cũng phun ra theo, nét mặt run rẩy, lúc này hắn chỉ còn là một người cha đang thất hồn lạc phách.

- Mệnh! Ta không tin! Ai muốn tin thì cứ đi mà tin, ta không tin!

Tô Kính Uyên cười lạnh một tiếng, dùng sức xoa vuốt khuôn mặt mình, ánh mắt u thâm như vực sâu.

- Ta đã bố trí đại quyết tái Vân bảng trong tuyệt cảnh, chính là vì phân tán chú ý của chúng nhân, để chúng ta có thể an tâm tìm tới Yểm Hải! Tô Dật thì cứ ở lại tham gia thi đấu, không có vấn đề gì lớn cả!

Vân Trung Ly khép lại danh sách, nhìn Tô Kính Uyên, trầm giọng nói:

- Yên tâm đi! Chỉ là ngươi giả ngây giả dại nhiều năm như vậy, tu vi có lui bước không đấy? Đừng có đi vào muốn chết!

- Oanh!

Tô Kính Uyên đột nhiên đứng lên, khí tức Nguyên Vực cảnh cực khủng bố tràn ra xung quanh, dùng sức giậm khẽ xuống đất, sóng xung kích nóng rực nháy mắt càn quét mà qua.

- Giờ khắc này, ta đã đợi quá lâu!

Tô Kính Uyên trầm giọng nói.

Vân gia, Lục môn.

- Ngươi nói, các ngươi bị huynh đệ Vương Thượng Vũ đánh thành thế này?

Ngồi trên đài cao, một thanh niên âm lệ lạnh lùng nhìn xuống hai người Lục Hâm và Lục Dịch khí tức uể oải ở bên dưới.

- Lâm Huyền sư huynh! Cứu mạng a!

Lúc này, hai tên đệ tử thanh niên từ ngoài cửa vọt vào, bộ dạng thê thảm vô cùng, hỏi rõ nguyên do, Lục Hâm và Lục Dịch tức thì phẫn nộ quát.

- Ôn Uyên, tuyệt đối là Ôn Uyên! Sư huynh, chính là hắn!

Thoáng khép mắt lại, Lục Lâm Huyền không thốt một lời, qua nửa ngày mới đột nhiên mở miệng, nghiêng mắt nhìn Lục Hâm hỏi:

- Vương Thượng Vũ vào đây mấy năm rồi?

Lục Hâm và Lục Dịch tay chống lên bàn, yếu ớt nói:

- Đại khái chừng bốn năm năm!

- Có từng nghe qua hắn có huynh đệ nào không?

Lục Lâm Huyền ra chiều hứng thú nhìn hai tên đệ tử thanh niên bên dưới.

Lục Hâm và Lục Dịch lập tức nhìn nhau cả kinh, sửng sờ nhìn vào Lục Lâm Huyền, chỉ nghe Lục Lâm Huyền nói:

- Tên kia, hắn rốt cục đến rồi!

- Ý sư huynh là, Ôn Uyên chính là Tô Dật?

Lục Hâm cắn răng mở miệng nói, vừa nghĩ tới Ôn Uyên chính là kẻ làm cho Vân Tinh tiểu thư biến mất, trong lòng lại không khỏi bùng lên nộ hoả.

Lục Lâm Huyền đột nhiên quay người, hướng về phía Lục Hâm và Lục Dịch nói: - Trong Yểm Hải tuyệt cảnh lần này, trong top mười Vân bảng, các ngươi cảm thấy có bao nhiêu người muốn cái mạng của Tô Dật?

Men theo mạch suy nghĩ này của Lục Lâm Huyền, Lục Hâm và Lục Dịch lập tức vui mừng nhướng mày, thấp giọng nói:

- Vậy thì nhiều lắm! Người thích Vân Tinh rất nhiều, ngay cả Uyển Nhi tiểu thư cũng rất đông người ái mộ!

- Ta có một kế hoạch! Các ngươi lại gần đây!

Lập tức, trong phòng vang lên liền một chuỗi tiếng cười khủng bố, chỉ nghe Lục Lâm Huyền lớn tiếng nói:

- Tô Dật, ta muốn ngươi chết dưới tay ta!