← Quay lại trang sách

Chương 2132

Ầm!

Vương Thượng Vũ không để ý thấy, chợt sau lưng bị trùng trùng nện một cái, cũng may kịp thời vận chuyển nguyên khí thuộc tính thổ, cho nên mới không đến nỗi máu thịt đầm đìa.

- Tô Dật, vương bát đản nhà ngươi, xuống tay thật đấy à!

Vương Thượng Vũ lau khô nước trên mặt, chỉ lên bóng người trên thác nước mắng to.

Thanh âm hung hãn như thú rống, sóng âm vang vọng không ngừng trong sơn cốc, chỉ nghe một tiếng nói nhàn nhạt từ phía trên chậm rãi vang xuống.

- Đến trong tuyệt cảnh, bọn hắn rất có thể vì ngươi là huynh đệ ta mà giết ngươi! Nếu không muốn bị giết, trước phải cố mà chịu đựng!

Lập tức, Vương Thượng Vũ yết hầu lăn lộn, nghĩ đến chín dòng họ lớn trên Vân bảng, sắc mặt tức thì chuyển vẻ ngưng trọng.

Hổ quyền trùng trùng phách lên bọt nước, trong hai mắt Vương Thượng Vũ tuôn ra từng đạo hỏa diễm, cao giọng nói:

- Tới đi!

- A!

Trong sơn cốc, tiếng gầm rú thống khổ càng thêm vang dội lên xuống không ngừng, bóng đêm sâu dần, ánh trăng treo cao giữa trời.

Buổi tối, Vân Tiên cổ tông như là tiên tử tĩnh mịch lơ lửng giữa trời, nâng má nhìn xuống sơn cốc mênh mông.

- Vân Tinh rốt cục đang ở đâu?

Mang theo Vương Thượng Vũ tu luyện suốt một ngày, Tô Dật hít sâu một hơi, mắt chăm chú nhìn đống lửa trước người.

Lúc này, Vương Thượng Vũ từ đằng xa bò lên bờ, cuối cùng thở phào một hơi, toàn thân bị nện cho tím tái, nhìn cực kì tiều tụy.

Tô Dật hồi thần lại, cười cười, nhìn Vương Thượng Vũ nói:

- Tranh thủ thời gian lau khô thân thể! Ta dẫn ngươi đi một nơi rất hay!

Nghe lời này của Tô Dật, sắc mặt Vương Thượng Vũ “bá một tiếng trắng bệch đi, bị đánh ròng rã một ngày, Vương Thượng Vũ nói thẳng:

- Để ta thở một hơi cái đã, xin ngươi! Nghỉ ngơi một chút thôi!

- Cường độ thế này còn xa mới đủ! Ngươi vừa lên tới Nguyên Hoàng cảnh, căn cơ còn bất ổn! Ban ngày để ngươi luyện như thế là vì nghĩ cho căn cơ của ngươi, lát nữa mới là món chính!

Tô Dật đành chịu giang tay ra, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Nhìn Vương Thượng Vũ đã gần như tuyệt vọng, Tô Dật lại lần nữa lên tiếng, nói:

- Thôi được, nghỉ ngơi một lát, nói cho ta chín đại thế gia trên Vân bảng theo thứ tự lần lượt là những ai?

Xoa xoa mồ hôi trên mặt, Vương Thượng Vũ lắc lắc đầu, suy nghĩ một lúc mới hồi đáp Tô Dật.

Mỗi nửa năm Vân bảng lại thay đổi một lần, lần này vừa khéo cũng đến lúc cần thay đổi.

Hạng mười Đông Phương uyên, Nguyên Tông tam trọng.

Hạng chín Vu Mã Tu, Nguyên Tông cảnh tam trọng.

Hạng tám Lục Lâm Huyền, Nguyên Tông cảnh tứ trọng.

Hạng bảy Kính Thiên Trảm, Nguyên Tông cảnh tứ trọng.

Hạng sáu Vũ Văn Huyền Phong, Nguyên Tông cảnh ngũ trọng.

Hạng năm Thân Đồ Song Song, Nguyên Tông cảnh lục trọng.

Hạng tư Công Dương Tinh Vũ, Nguyên Tông cảnh lục trọng.

Hạng ba Nguyệt Ngưng Nhi, Nguyên Tông cảnh thất trọng.

Hạng hai Vân Hãn Trần, Nguyên Tông cảnh bát trọng.

Chăm chú lắng nghe Vương Thượng Vũ nói về xếp hạng trên Vân bảng, càng nghe Tô Dật nhíu mày càng chặt, lúc nghe tới câu cuối cùng, mãi rất lâu vẫn không thấy Vương Thượng Vũ nói tiếp.

- Sao thế? Hạng nhất là ai?

Thấy hắn chậm chạp không nói hạng nhất là ai, Tô Dật nghi ngờ hỏi.

- Hạng nhất, ngươi biết!

Vương Thượng Vũ ho khan một tiếng, sau đó giải thích cho Tô Dật:

- Hạng nhất chính là Vân Tinh tiểu thư! Lúc rời khỏi Vân gia, nghe nói nàng đã đến cảnh giới Nguyên Vực cảnh!

Nháy mắt, sắc mặt Tô Dật chuyển vẻ kinh hãi, hai mắt mở to, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, trước nay Vân Tinh tiểu thư luôn là hi vọng của Vân gia, bằng không ngươi cho rằng ngay cả các trưởng lão đều hận ngươi, lý do là gì?

Vương Thượng Vũ cười khổ, lúc diễn ra cuộc chiến xếp hạng tại Thiên, Vân gia cũng bởi vì Vân Tinh mất tích mới phái Vân Lương mặc dù cảnh giới không cao, nhưng năng lực dò xét cực mạnh tới tham chiến, mục đích chính là để tìm kiếm tung tích Vân Tinh tiểu thư.

- Lúc đó Vân Tinh đã có tu vi Nguyên Vực cảnh.

Tô Dật thì thào, trong mắt tức thì hiện ra một tia kinh dị, khi ấy mình vẫn còn là Nguyên Hoàng cảnh, lại dò xét không được tu vi Vân Tinh, thì ra Vân Tinh đã cường hãn như thế.

Vừa nghĩ tới Vân Tinh Nguyên Vực cảnh đều tung tích không rõ, tâm tình Tô Dật không khỏi càng thêm trầm xuống.

- Uyển Nhi thì sao? Tu vi nàng là gì?

Qua nửa ngày, Tô Dật mới ngước mắt lên, nhìn Vương Thượng Vũ hỏi.

- Uyển Nhi cơ bản không ra khỏi cửa, được chín đại trưởng lão thay nhau chỉ đạo, chẳng qua năm đó lúc về Man thành tìm ngươi, nàng đã là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, hiện tại đoán chừng sẽ càng mạnh thêm!

Nói tới đây, Vương Thượng Vũ thoáng chút trầm tư, trầm giọng nói:

- Ta tốt nhất vẫn không nên tiến vào! Vào cũng chỉ là cản trở! Đừng nói tới lũ biến thái trên Vân bảng, đó chính là bọn tiếp qua mấy năm rất có thể sẽ trực tiếp đương nhiệm trưởng lão. Dù là so với người bình thường trong nội phủ, ta cũng không bằng được!

- Ai nói? Ngươi là huynh đệ của ta!

Trong mắt Tô Dật chớp qua một tia tinh quang, trường bào quanh thân lập tức không gió mà động, một cỗ ngạo khí cuồng phóng tuôn trào mà ra.

- Nếu ngay cả dũng khí tiến vào đều không có, chúng ta biết lấy gì ra đấu cùng Long gia! Huynh đệ chúng ta đồng cam cộng khổ, ta nhất định giúp ngươi leo tới đỉnh phong, trở thành cường giả một phương! Để khiến tất cả những người xem thường ngươi, phỉ nhổ ngươi, khinh thị đều phải ngậm miệng!

Thanh âm đầy tự tin buột ra từ miệng Tô Dật, Vương Thượng Vũ cũng theo đó đứng thẳng dậy.

Nhiệt huyết chưa từng có bành trướng trong lòng, cùng theo Tô Dật, trong mắt Vương Thượng Vũ cũng nhiều thêm mấy phần ngạo nghễ, nói:

- Đúng! Sợ cái gì! Chẳng phải đều là người cả ư?! Vương Thượng Vũ ta làm sao lại đánh không lại! Tô Dật ngươi nói có thể, liền có thể!

- Đi thôi!

Tô Dật gật gật đầu, nói.

Nguyên khí dưới chân đột nhiên thăng lên, Tô Dật mang theo Vương Thượng Vũ tìm tới một nơi hang động, phát giác chung quanh không có dị dạng, lập tức lấy ra không gian thần bí.

Không gian thần bí vừa được mở, như là một lưới ánh sáng khủng bố to lớn bao trùm lấy Tô Dật và Vương Thượng Vũ vào trong, phong lôi gào thét tràn ngập, phối hợp với thiên địa linh khí vốn hết sức nồng đậm, nháy mắt khiến hai người cảm thấy khí tức nguyên khí quanh thân như muốn tràn ra.

Trên đỉnh đầu, Phạn âm chấn thiên, vòng xoáy nguyên khí rền vang không ngừng phóng ra năng lượng thiên địa khủng bố, khiến cho Vương Thượng Vũ chôn chân sửng sờ, miệng há hốc không ngậm lại được.

Mà lúc này, Tô Dật đã đứng cạnh một con suối, trời quang mây tạnh, thần quang phun trào, như là thần linh đang vẫy gọi Vương Thượng Vũ.

- Tiểu gia hỏa, huynh đệ ngươi gọi ngươi!

Xích Phi Hồng không biết từ đâu xông ra, khẽ cười nói.

Đại mộng mới tỉnh, Vương Thượng Vũ chạy chậm đến bên người Tô Dật, tán thán nói:

- Ai da, đây là chỗ nào! Cũng quá thần kỳ!

- Không có thời gian giải thích, về sau, mỗi ngày ban ngày rèn luyện da thịt, ban đêm ngâm mình tu luyện ở đây!

Nói xong, Tô Dật liền cầm một bình linh dịch nhỏ vào trong nước suối.

Ở bên, Xích Phi Hồng cũng giã linh dược và linh thảo trong dược điền thành bụi phấn, ném hết toàn bộ vào trong nước suối.

Nước suối thuần khiết trắng mịn lập tức toát ra thải quang năm màu, khí lưu lao nhanh như là thánh quang từ trời giáng xuống, không ngừng tràn ra trong nước suối, mùi thuốc xộc mũi, khiến người tâm thần khẽ động.

Lập tức, dưới chỉ thị của Tô Dật, Vương Thượng Vũ không chút nghĩ ngợi, ngoan ngoãn ngâm mình trong nước suối, miệng hô to sảng khoái, đồng thời bắt đầu tu luyện Linh Hoàng Bá Phong Kình.